- Nhân loại, ta sợ ngươi không thành.
Hắc Phượng vỗ cánh kêu lên, lại phóng lên trời, nhanh chóng tránh ra hai đạo tinh mang, đồng thờicuồn cuộn lên hắc hỏa, đụng về phía kiếm triều.
Tiếng ầm ầm vang vọng trên không trung, hắc hỏa cùng kiếm triều vô tận như là bao phủ dưới đất trời, tràng diện rung động mấy vị Huyền Võ Cảnh lục trọng thiên trong rừng rậm đều mở miệng, đây là tràng diện mà lục trọng thiên có thể chế tạo ra sao, chơi ta sao? Thất Trọng Thiên cũng không mãnh liệt như vậy a?
Ngọn lửa ngập trời, kiếm triều hoành không, tầng mây trên dưới một mảnh loạn tượng.
Tần Mệnh cùng Hắc Phượng chém giết ở nơi đó, tiếng kêu vang kịch liệt, tiếng rít vang vọng khắp bầu trời, không ngừng có kiếm triều mãnh liệt cùng ngọn lửa phun xuống.
Đại chiến vô cùng kịch liệt, tuy rằng mọi người ở phía dưới nhìn không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn là nhìn mà kinh hồn bạt vía.
- Tần Mệnh trước kia có lợi hại như vậy sao?
Phàm Tâm khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, kinh ngạc nhìn lên đến ngẩn người, nàng biết Tần Mệnh rất mãnh liệt, nhưng cũng không đến mức mãnh liệt đến trình độ này.
Mã Đại Mãnh đang nhìn đến kích tình, cả người nhiệt huyết sôi trào, hận không thể cầm búa lao lên đánh cùng, nào có tâm tư để ý tới nàng.
Cho đến khi thật lâu sau, trên cao đột nhiên nổi lên lôi triều mãnh liệt, xảy ra va chạm kinh người, Hắc Phượng từ hỏa triều trên cao rơi xuống cực nhanh, mà Tần Mệnh thì vỗ cánh bổ nhào xuống, đuổi theo không rời.
Mọi người rốt cục cũng thấy rõ tình huống của bọn họ, Tần Mệnh cả người rách nát, máu tươi chảy xiết, rất nhiều nơi còn thiêu đốt lên hắc hỏa, nhưng toàn thân hắn lại quấn lấy lôi điện đáng sợ, cùng kim quang tỏa sáng, làm nổi bật nét thần võ anh dũng đặc biệt của hắn.
Thương thế của Hắc Phượng càng nặng, toàn thân có hơn mười vết thương nhìn thấy mà giật mình, nhất là ở chỗ cổ, nghiêng về phía trên, máu tươi chảy xuôi, có thể tưởng tượng một khắc kia kinh hiểm thế nào. Toàn thân nó có rất nhiều chỗ rụng cả lông vũ, lộ ra vết máu loang lổ bên trong, nhìn thế nào cũng thấy chật vật.
Hắc Phượng tức giận mà sợ hãi, thân thể của nó vô cùng cường hãn, ngay cả lôi điện cũng có thể chống đỡ. Nhưng lại liên tục bị lợi kiếm kia bổ ra da thịt, còn bị lôi điện trên người nhân loại này đả thương? Đó là kiếm gì, lại là sét gì? Đây rốt cuộc là nhân loại hay dị thú?
Nhưng...
Hắc Phượng rốt cục cũng xua tan được đao khí Tu La trong cơ thể, hoàn toàn tỉnh táo lại, hung tính lại hồi phục, nó gào thét một tiếng, há mồm đánh ra một thứ màu đen, ngăn cản Tần Mệnh.
Đó là một tấm sắt bất quy tắc màu đen, thoạt nhìn vô cùng bình thường, còn có rỉ sét loang lổ, ném xuống đất nhìn cũng sẽ không nhìn nhiều một cái.
Tần Mệnh chiến ý tăng vọt, quản ngươi đánh cái gì, lại là bảo bối gì, Vĩnh Hằng Kiếm cùng Đại Diễn Cổ Kiếm giao nhau chém trảm xuống, muốn cắt vỡ hắc thiết, nhất định phải thừa dịp Hắc Phượng bị động mở rộng chiến quả.
Tuy nhiên...
Bang!!
Ầm ầm!
Trong khoảnh khắc song kiếm giao kích hắc thiết, lại nổ tung lên tiếng kim loại không thể tưởng tượng nổi, tầng tầng âm thanh nổi lên gợn sóng, quét ngang bầu trời, ngay cả hắc hỏa trên bầu trời cũng bị trùng kích nghiêm trọng, hỗn loạn không khống chế được, hướng bốn phương cuộn tròn tán loạn, theo sát phía sau, hắc thiết này lại bộc phát ra thần huy không gì sánh kịp, sôi trào cả bầu trời, xua tan tầng mây, tiêu diệt tất cả hắc hỏa, càng đem Tần Mệnh đánh bay ra trước mặt, bao phủ hắn.
Trong rừng rậm vang lên từng tiếng kinh hô, các tân binh đều kinh ngạc há miệng, đã xảy ra chuyện gì? Cái gì cũng không thấy a, đây là Tần Mệnh choáng quá tự bạo sao?
- Nhất định ép ta dùng tuyệt chiêu! Xem ngươi còn cuồng thế nào!
Hắc Phượng phun miệng máu loãng, trở lại trên cao, nhìn tầng mây sôi trào hào quang.
Người đâu? Trực tiếp đánh chết rồi?
Thật không may, ta vẫn muốn ăn thịt của hắn đây.
Hắc Thiết kia không phải bảo bối bình thường, là mảnh vỡ vũ khí tông chủ Bát Bảo Lưu Ly tông năm đó dùng lưu lại, tuy rằng đã không còn cường uy như năm đó, nhưng thu thập một hài tử là dễ dàng, cũng là bảo bối nó dùng để bảo vệ tính mạng. Mấy năm nay, rất nhiều Linh Yêu cường hãn muốn thôn phệ Hắc Phượng đều bị mảnh sắt này làm cho kinh lui.
Mọi người ngơ ngác nhìn ánh sáng sôi trào trên bầu trời, giống như một quang hải ngang dọc, che khuất bầu trời, mang đến rung động thị giác mãnh liệt,.
Có thể tưởng tượng uy lực bạo tạc, mà Tần Mệnh... liền chết như vậy sao?
- Ngươi có còn nhìn thấy Tần Mệnh không?
Phàm Tâm khẩn trương kéo cánh tay Mã Đại Mãnh.
- Giống như... Không có?
Mã Đại Mãnh híp mắt, cố gắng nhìn rõ tình huống trên cao.
Qua không bao lâu, ánh sáng đầy trời đột nhiên lui bước như thủy triều, nhưng không phải hội tụ về phía Hắc Phượng, mà là hội tụ về phía tầng mây nào đó.
- Ồ? Xảy ra chuyện gì?
Hắc Phượng nhất thời kinh hãi, cẩn thận cảm nhận một lúc, đột nhiên hét lên:
- Bảo bối của ta đâu? Ngươi xuống đây cho ta, ngươi lấy bảo bối của ta đi đâu rồi?
Nó vừa sợ vừa hoảng, thế nhưng không cảm nhận được sự tồn tại của bảo bối!
Ánh sáng trên cao toàn bộ tiêu tán, hiện ra từng mảng mây rách nát cùng bầu trời xanh thẳm.
Tần Mệnh cả người nhiễm máu, khí tức vô cùng hỗn độn, suy yếu dừng ở đó, bị trọng thương, ý thức đều bị bạo tạc đột nhiên chấn đến choáng váng. Tiểu Quy nằm sấp trên vai Tần Mệnh, đang nâng lấy tấm sắt kia, kỳ quái lật xem.