Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 528 - Chương 528 - Cuồng Dã Đối Oanh (2)

Chương 528 - Cuồng dã đối oanh (2)
Chương 528 - Cuồng dã đối oanh (2)

Thứ này có năng lượng rất mạnh, bên trong hình như có cái gì đó.

- Trả lại cho ta.

Hắc Phượng khẽ kêu một tiếng, sững sờ nhìn tiểu quy trên vai Tần Mệnh, đó là thứ gì, lại có thể khống chế bảo bối của ta?

- Ở đâu ra?

Tiểu Quy đang dùng móng vuốt của mình ước lượng, hỏi Hắc Phượng.

- Ngươi từ đâu xuất hiện?

- Trả lời sai, ta thu.

Tiểu Quy thu miếng sắt vào mai rùa, chính mình cũng rụt vào, giống như đi vào nghiên cứu.

Hắc Phượng bỗng nhiên phát hiện liên hệ giữa hắc thiết cùng nó đã hoàn toàn cắt đứt, hoàn toàn không cảm thụ được, nó ngẩn người, Hắc Phượng chửi ầm lên, giống như điên cũng đánh lên cao.

Đó là bảo bối bảo vệ tính mạng của nó a, không hiểu sao lại bị thu? Không thể tha thứ! Ta phải ăn các ngươi, ăn hết hai người các ngươi!

Tần Mệnh hít một hơi thật sâu, thu hồi song kiếm, linh lực tiêu hao không sai biệt lắm, giữ lại sử dụng cuối cùng, hiện tại nên đổi nguyên lực đối oanh rồi.

- Nhân loại, trả lại bảo bối cho ta.

Hắc Phượng hét lớn, toàn thân thiêu đốt lên hắc hỏa, phóng thích toàn bộ tiềm lực, nó cũng là nỏ mạnh hết đà, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, càng phải đoạt lại bảo bối.

- Làm tọa kỵ của ta! Tha ngươi không chết!

Mái tóc đen của Tần Mệnh múa loạn, hai tròng mắt lóe lên như điện, toàn thân bắt đầu khởi động sóng khí thực chất, từ trên cao lao xuống, giết về phía Hắc Phượng.

- Hô...

Gió mạnh gào thét, Hắc Phượng huy động cánh chim, nhanh như Thiên Đao chém về phía Tần Mệnh.

Toàn bộ cơ thể là vũ khí!

Tần Mệnh giương cánh đình trệ, cánh tay phải luân kích, tay trái theo sau, đối oanh với cánh chim.

Cánh Hắc Phượng bị trọng quyền mãnh liệt đánh ra, nhưng thuận thế bay lên, ngửa mặt lao lên trên, móng vuốt sắc bén trước sau theo sau, xé về phía Tần Mệnh. Tần Mệnh đồng thời xoay chuyển, mở ra lợi trảo trong nháy mắt, hai chân chặt chẽ, cùng lúc đập mạnh xuống, giống như là một đạo kinh lôi trùng trùng điệp điệp đánh vào bụng Hắc Phượng, bạo lên một luồng sóng khí dữ dội.

Hắc Phượng ho ra máu, lớn tiếng gầm lên, giữa không trung mạnh mẽ khống chế thân thể, lần nữa chạy giết đến Tần Mệnh.

Ngươi đến ta lui, ước chiến càng cuồng, trong nháy mắt hơn mười hiệp, hoàn toàn đan xen đến cùng một chỗ, khó phân ngươi ta.

- Oa a!

Tần Mệnh giống như điên dại, tay phải cứng đờ, tựa như móng vuốt sắc bén, dấy lên kình khí mãnh liệt, chộp về phía mắt Hắc Phượng.

Hai mắt Hắc Phượng bắt đầu khởi động vòng xoáy quỷ dị, giống như là muốn thôn phệ linh hồn người ta, trong phút chốc bạo phát ra cường huy, oanh kích móng vuốt của Tần Mệnh. Nhưng lực lượng bộc phát của Tần Mệnh quá mạnh, tuy rằng bị mạnh mẽ phá vỡ quỹ tích, nhưng vẫn lướt qua hốc mắt Hắc Phượng, xé mở nhung vũ, mang theo vết máu đỏ tươi. Mà Hắc Phượng đột nhiên khép móng vuốt lại, giống như là hai thanh hắc đao khổng lồ, bổ về phía Tần Mệnh, muốn trực tiếp chém đầu hắn.

Phốc phốc...

Tần Mệnh mạo hiểm né tránh, nhưng vẫn bị cắt qua lồng ngực, máu nhuộm dài không trung.

Không giống như trận quyết đấu võ pháp lúc trước, lần này hoàn toàn là đối kháng thân thể, từng quyền đến thịt, hung hiểm dị thường, tiếng va chạm nặng nề giống như tiếng trống trầm đục vang vọng trên cao. Từ xa nhìn lại, giống như hai con hung cầm đánh nhau ở trên cao, lông vàng lông đen không ngừng tung bay, máu tươi kim huyết không ngừng rơi xuống, vô cùng kịch liệt, một người một chim cơ hồ dây dưa đến cùng một chỗ, từng giây từng phút đều là hung hiểm, nếu ai lùi bước, kẻ đó sẽ lập tức thảm bại, chỉ có thẳng tiến không lùi lao lên phía trước, triệt để đổ máu đến cùng.

Trong rừng rậm, rất nhiều Linh Yêu đều nhìn mà kinh hồn bạt vía, lần thứ hai cảm nhận được Hắc Phượng cường hãn, cũng đang chấn động nhân loại kia cường đại, lại có thể bức Hắc Phượng đến loại trình độ này.

- Đánh!! Đánh!! Đánh vào chỗ chết!

Mã Đại Mãnh hoàn toàn quên đi mệt mỏi, cắn răng nắm chặt tay, oán hận nhìn ác chiến trên cao, hắn muốn đắm chìm rồi, đắm chìm vào sự điên cuồng của Tần Mệnh, đắm chìm trong sự cường đại của Tần Mệnh, thế này mới gọi là nam tử a, không cần dừng lại, tiếp tục đánh, dương oai nhân tộc chúng ta.

Tần Mệnh cùng Hắc Phượng liều mạng ngươi chết ta sống, từ trên cao chuyển đến rừng rậm, kinh loạn cây cối, dọa lui quần yêu.

Một ngọn núi cao hàng ngàn thước đã bị phá hủy bởi bọn hắn từ trên đỉnh núi, một rừng rậm bị nghiền nát bởi bọn hắn biến thành đống đổ nát, một quần Linh Yêu vô tình bị ảnh hưởng, để lại xác chết vỡ nát đầy đất.

Hắc Phượng đè ép Tần Mệnh đánh vào sông, sôi trào cả mảnh sông kia, dẫn tới mấy con cá sấu khổng lồ chờ thời cơ phục giết, lại bị dư ba trận chiến chém giết. Tần Mệnh kéo Hắc Phượng giết vào hạp cốc, nơi đó động sơn lay động, vách núi vách đá kịch liệt rung chuyển, có cự thạch không ngừng rơi xuống.

Các tân binh trong rừng còn chạy như điên theo, khẩn trương chờ mong tình hình chiến đấu phát triển, sau đó trực tiếp từ bỏ, tốc độ của Hắc Phượng và Tần Mệnh đều quá nhanh, lên trời xuống đất, bay lên chín tầng mây, hoàn toàn không theo kịp.

Sau hơn trăm hiệp, Tần Mệnh sắp đến cực hạn, Hắc Phượng cũng bị đánh nửa tàn phế.

Bọn họ không hẹn mà cùng bay lên không ngàn trượng, cách không giằng co nhau.

Một người một Phượng, tất cả đều trong ác chiến khơi dậy sát khí mạnh nhất, đốt cháy sóng khí mãnh liệt.

- Tần Mệnh thật là mãnh nhân a, mạnh mẽ dây dưa như thế, vậy mà có thể cùng loại dị thú này đánh khó phân khó bỏ.

Bình Luận (0)
Comment