Tần Mệnh bay xuống dưới gốc cây, như cười mà không phải cười nhìn Hắc Phượng:
- Ngươi là quy thuận? Hay thà chết?
Con Hắc Phượng này quả thật rất giỏi, cũng làm cho hắn trải nghiệm được sự đáng sợ của dị thú, đây còn là một Hắc Phượng bán huyết, cũng đã đáng sợ như thế, cùng toàn bộ thực lực của hắn đánh thành ngang tay, nếu như là Hắc Phượng thuần huyết xuất hiện, chỉ sợ ngay cả đường hoàn thủ cũng không có. Không hổ là thượng cổ dị thú, chí tôn từng thống trị thế giới, các phương diện đều có ưu thế được trời ưu ái, thật sự là quá đáng sợ.
- Nằm mơ đi, tiểu gia thà chết không khuất phục, muốn đánh muốn giết, tùy ngươi.
Hắc Phượng cứng rắn quay đầu, một bộ dáng đại nghĩa lẫm liệt thấy chết không sợ.
Mã Đại Mãnh đứng dưới tàng cây ngửa đầu:
- Tiểu Hắc Điểu, đi theo đại ca ta không thiệt thòi, các ngươi xem như không đánh không quen biết.
- Ai là tiểu hắc điểu, ngươi mới tiểu hắc điểu, cả nhà ngươi đều là tiểu hắc điểu, ta là Hắc Phượng, Hắc Phượng có huyết mạch Hắc Phượng chính thống, tương lai phải uy lẫm thương sinh Hắc Phượng.
- Ngươi đều muốn chết, còn uy lẫm thương sinh như thế nào?
Phàm Tâm nhịn không được đả kích.
- Ta muốn nói gì thì nói, ngươi quản lý được? Tiểu thí hài cút sang một bên đi.
- Chết đến nơi còn dám lớn lối, Tần Mệnh, ta đề nghị hầm nó!
Tần Mệnh nói thầm:
- Làm chiến sủng của ta đi, ta cam đoan sẽ không bạc đãi ngươi, cũng sẽ không đem ngươi nuôi như sủng vật, sẽ đối đãi với ngươi như bằng hữu. Chờ Huyễn Linh Pháp Thiên chấm dứt, ta mang ngươi rời khỏi khu rừng mưa này, đến thế giới rộng lớn hơn xông pha trải nghiệm. Huyết mạch của ngươi rất mạnh, không nên chỉ ở trong phiến tiểu thế giới này giãy dụa cầu tồn, nói không chừng tương lai ngươi sẽ lột xác thành Hắc Phượng thuần huyết.
- Hừ!!
- Ta không đoán sai, ngươi hẳn là thức tỉnh huyết mạch của mình, không có bối cảnh, rất nhiều mãnh thú đều muốn nuốt huyết nhục của ngươi.
Ánh mắt Hắc Phượng thoáng lắc lư, Tần Mệnh biết mình đoán đúng.
- Cho ta một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội, thế nào?
- Nghĩ đẹp! Ta đường đường là Hắc Phượng, làm sao có thể hạ mình để nhân loại ngồi xuống?
Hắc Phượng nhìn cũng không thèm nhìn Tần Mệnh.
- Thật sự không lo lắng?
- Giết ta đi!
- Ai...
Tần Mệnh thở dài, tiếc nuối lắc đầu, từ trên cây nhảy xuống:
- Phàm Tâm, đi ra ngoài lấy chút củi.
- Tại sao lại là ta?
Tần Mệnh chỉ vào chính mình huyết nhục mơ hồ, lại chỉ vào Mã Đại Mãnh suy yếu uể oải:
- Ngươi nói sao?
- Được rồi.
Phàm Tâm mím cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, hạ thấp giọng hỏi:
- Chúng ta thật sự muốn ăn nó sao?
- Nó không khuất phục, chẳng lẽ còn có thể thả? Đồ vật tốt như vậy, hoặc là làm chiến thú nuôi dưỡng, hoặc là sớm ăn. Hắc Phượng bán huyết a, cả người đều là bảo bối, so với ăn tiên đan còn tốt hơn, nói không chừng ngươi ăn vài miếng liền trực tiếp đột phá đến ngũ trọng thiên.
- Được rồi! Ta sẽ đi ngay!
Phàm Tâm kích động.
- Trước tiên bắt mấy đầu Linh Yêu khác, để cho ta cùng Đại Mãnh khôi phục chút nguyên khí, điều chỉnh thương thế. Dược hiệu trong huyết nhục Hắc Phượng quá mãnh liệt, theo bộ dạng hai chúng ta như vậy, nói không chừng sẽ bị bạo tạc mất.
- Nhìn được rồi!
Phàm Tâm hưng phấn rời đi.
- Cảm ơn lễ vật của ngươi.
Tần Mệnh cười gật đầu với Hắc Phượng.
- Muốn giết tùy tiện giết, nếu ta kêu một kêu đau, ta cũng không phải Hắc Phượng.
Hắc Phượng quật cường vênh đầu, con ngươi đảo qua, cân nhắc có thể tìm cơ hội chạy trốn hay không, nhưng hơi chút động đậy, cánh truyền đến đau nhức, cứng đờ ở nơi đó không dám động.
Không bao lâu sau, Phàm Tâm kéo về một con tê giác, lại mang về rất nhiều củi.
- Đói chết, đói chết rồi, nếu ngươi không trở lại ta sẽ ăn đất mất.
Mã Đại Mãnh xắn tay áo lên, vung sức băm ra, huyết nhục tung bay, xương cốt văng tung tóe.
Hắc Phượng nhịn không được liếc mắt vài cái, trong lòng một trận run rẩy.
Trước kia loại tràng diện này không thể bình thường hơn, nhưng liên tưởng đến lát nữa mình cũng sẽ bị mổ bụng như vậy, bổ xương lóc thịt, cả người trở nên không được tự nhiên.
Mã Đại Mãnh thật sự đói khát, một bên vừa thu dọn sừng tê giác, một bên vừa xé thịt sống nhét vào miệng, uống máu tươi nóng hổi nuốt từng ngụm.
Hắc Phượng bình thường chính là nuốt sống Linh Yêu, thịt hay xương đều trực tiếp nuốt vào, nhưng hiện tại nhìn thế nào cũng không thoải mái.
- Chúng ta sẽ phân chia hắc điểu như thế nào?
Mã Đại Mãnh một tay lấy trái tim tê giác ra, ngửa đầu uống máu tươi bên trong, ừng ực uống vào, tình cảnh đầy máu này khiến Tần Mệnh cũng không biết nói gì.
Phàm Tâm dứt khoát quay lưng lại, thu thập củi lửa, làm giá nướng.
- Hai cái đùi thuộc về các ngươi, ta cùng Tiểu Quy một người một cánh, còn lại tùy tiện phân.
Phàm Tâm vui vẻ cười nói:
- Chúng ta không khách khí a.
- Thống khoái!
Mã Đại Mãnh uống xong máu tươi, tiện tay ném trái tim ra, cả người nóng hổi, giống như có một ngọn lửa đang cháy khắp người, bành liệt tràn đầy tinh khí:
- Đợi lát nữa cho ta quả tim hắc điểu, ta muốn thừa dịp nóng mà uống máu bên trong.
- Nguyên khí sinh mệnh của trái tim so với trứng thú còn đủ hơn, là một thứ tốt. Ngươi thân thể hư nhược, vừa vặn dùng nó bổ sung.
Tần Mệnh cố ý nói cho Hắc Phượng nghe, đến chỗ Mã Đại Mãnh hỗ trợ, băm hai cái chân thú tráng kiện, lột giáp da thật dày, đặt lên đến giá lửa bắt đầu nướng thịt. Bên trong không gian giới chỉ có chút thảo dược cùng gia vị, nhét vào bên trong chân thú làm tăng mùi vị.
- Không gian giới chỉ? Ngươi tìm được từ chỗ nào sao?
Phàm Tâm nha một tiếng.
- Tiểu Quy cho.
Tần Mệnh lại bổ sung một câu, nó có rất nhiều.
Phàm Tâm cười hì hì tiến lại gần, từ trong y phục Tần Mệnh lấy Tiểu Quy ra, gõ gõ mai rùa:
- Tiểu Tổ? Có ở đó không?