Bên trong bất thình lình xuất hiện một câu:
- Hầu hạ Tần Mệnh ngủ một đêm, ta cho ngươi ba cái!
Khóe mắt Tần Mệnh co giật, khuôn mặt Phàm Tâm xấu hổ đỏ bừng, thiếu chút nữa đã ném nó vào trong đống lửa.
Con tê giác này là Linh Yêu không tồi, cả người linh khí rất đầy đủ, Mã Đại Mãnh ôm miếng thịt sống ngồi bên đống lửa, liên tục cắn xé, hận không thể đem toàn bộ cơm còn thiếu trong bốn mươi ngày bù lại.
- Này này này, ngươi gần như được rồi, chúng ta còn chưa ăn cơm, đừng để ta nôn ra.
Phàm Tâm đẩy Mã Đại Mãnh, để cho hắn ngồi bên cạnh, bộ dáng ăn thịt uống máu giống như một dã nhân.
- Ta thật sự rất đói bụng a. Thịt thú nướng trong bao lâu?
Mã Đại Mãnh một bên vừa ăn thịt sống, một bên vừa lật thịt nướng, mùi thịt tươi và mùi thịt nướng trộn lẫn, phiêu phiêu trong hẻm núi.
Hắc Phượng thỉnh thoảng liếc mắt hai cái về phía đó, cả người rét run, ánh mắt thay đổi từng chút một.
- Đừng ăn thịt sống nữa, đợi lát nữa ăn thịt nướng.
- Thân thể ta quá hư nhược, phải bổ sung.
- Nếu không, ta móc tim hắc điểu ra cho ngươ trước, uống nó là được rồi.
Tần Mệnh đột nhiên cầm kiếm đi về phía Hắc Phượng.
Đen Vâu một run rẩy, hét lên: Ngươi làm gì?
- Yên tâm đi, ta cho ngươi thống khoái, cam đoan một kiếm lấy mạng ngươi, sẽ không để cho ngươi thống khổ.
Tần Mệnh nhảy lên trên thân cây, giơ Đại Diễn Cổ Kiếm khoa tay múa chân trên người Hắc Phượng.
Hắc Phượng cả người giống như bị điện giật, dùng sức lui về phía sau:
- Huynh đệ, chúng ta thương lượng lại, ngươi không cần phải như vậy.
- Ta nói sẽ làm tốt, đảm bảo sẽ không để cho ngươi đau đớn, ngươi đừng sợ. Khi ngươi chết, chúng ta cũng sẽ không lãng phí, đùi của ngươi, cánh của ngươi, thịt của ngươi và cả nội tạng, sẽ ăn sạch sẽ, lông vũ để lại làm đồ trang sức, móng vuốt luyện thành vũ khí, xương mài bột làm bảo được, da ngươi đánh bóng sạch sẽ như bao phục.
Lúc Tần Mệnh nói chuyện, mũi kiếm không ngừng đi dạo trên cánh của nó.
- Đủ rồi!!
Hắc Phượng thét chói tai, giận dữ nhìn Tần Mệnh, cái này đặc biệt là muốn đem ta nghiền xương thành tro a, ngay cả da lông cũng không buông tha, nó đang muốn nói đầu hàng, nhưng lời nói đến bên miệng vẫn biến thành:
- Ta tuyệt đối không khuất phục.
- Không để ngươi khuất phục, hiện tại cũng đã muộn.
Tần Mệnh giơ kiếm đóng đinh vào cổ họng nó, trấn an nói:
- Đừng lộn xộn, một kiếm bổ không chết sẽ rất đau, đến lúc đó máu tươi phun loạn, lãng phí rất nhiều a.
Hắc Phượng thiếu chút nữa muốn co quắp lại, cả người không còn khí lực, thở hổn hển.
Mã Đại Mãnh ăn thịt sống, xách theo cái búa khổng lồ, một bước đi thành một hố sâu đi tới:
- Nói nhảm với nó làm gì, đã sắp mang đi nướng, còn quan tâm cái gì toàn thây hay không toàn thây. Trực tiếp chặt đầu, tim gan phổi thận đều đào ra để cho ta đệm bụng.
- Đừng như vậy, nó là một con Hắc Phượng có tôn nghiêm, hẳn là phải chết có chút thể diện. Đừng lộn xộn, ngoan, thanh kiếm của ta rất sắc nét, ngươi đã được trải nghiệm, đảm bảo một kiếm đâm thủng đầu, chỉ để lại một khe hở, nhìn không ra bất cứ cái gì.
- Đủ rồi!!
Hắc Phượng kinh hô, giãy dụa muốn đứng lên.
- Ta nói rồi, đừng lộn xộn.
- Ta đầu hàng! Ta đầu hàng còn không được a.
- A, vừa rồi là ai nói nếu kêu một đau giọng thì không phải Hắc Phượng?
- Ta nói sao? Đừng miệng máu phun bằng.
Con ngươi Hắc Phượng đảo qua.
- Không nháo với ngươi, thân thể huynh đệ ta hư nhược, cần trái tim ngươi bổ sung tinh khí, đến đây, đừng nhúc nhích.
- Có linh quả! Khắp núi rừng đều là linh quả, ta hái cho các ngươi a.
- Linh quả có thể so sánh với trái tim ngươi?
Tần Mệnh khẽ chấn động kiếm phong, làm bộ muốn đâm vào.
- A a a a, tim ta có bệnh, phổi và thận của ta cũng không tốt, ăn vào sẽ trúng độc.
- Đừng làm ầm ĩ nữa, ta biết ngươi là một Hắc Phượng có cốt khí, sẽ không quan tâm đến sinh tử. Ngoan, đừng nhúc nhích, chỉ một kiếm...
- Hỗn đản! Ta sẽ nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi vô sinh nhưng con cháu đầy nhà.
- Miệng đủ độc a, càng không thể giữ ngươi lại.
- Đủ rồi! Đừng giả vờ! Ta đầu hàng còn không được à!
Hắc Phượng kéo cổ họng hô to, thật sự muốn hỏng mất.
- Chim tốt không ăn thiệt thòi trước mắt, lão tử nhận thua còn không được a.
- Xác định?
- Ta xác định!
Hắc Phượng duỗi cổ đến bên tai Tần Mệnh hô lên một tiếng.
- Tần Mệnh, ngươi muốn làm gì? Không phải đã nói là chúng ta sẽ ăn nó sao?
Phàm Tâm nóng nảy, bảo nhục hiếm thấy a, mắt thấy sắp đến miệng, đột nhiên không còn?
- Tiểu nương bì tử, ta trêu ngươi chọc giận ngươi rồi?
Hắc Phượng tức giận trừng mắt, nếu không phải ngươi kéo cái tên ngốc to lớn kia bay lên trời cho lão tử một búa như vậy, hiện tại lão tử đã sớm bay đi.
Mã Đại Mãnh cau mày:
- Thật muốn buông tha nó sao? Hắc điểu này có cánh, thực lực lại cùng ngươi không sai biệt lắm, chờ một ngày nào đó thương tích nó tốt lên, còn không trực tiếp bay.
- Đúng đúng đúng, không thể giữ lại! Ăn nhanh đi!
Phàm Tâm chạy tới, kiên quyết tán thành Mã Đại Mãnh.
- Chạy ngược lại còn tốt, chẳng may nó triệu tập đồng bọn trở về báo thù thì sao?
- Đúng, vô cùng đúng, con chim đen thui này vừa nhìn đã biết không phải là chim tốt gì.
Mã Đại Mãnh cùng Phàm Tâm rất nghiêm túc nói, ánh mắt lại rất nóng bỏng, từ trên xuống dưới đánh giá Hắc Phượng, bọn hắn thèm lắm rồi!
- Đại ca, đại ca, đừng nghe bọn họ, ta là một con chim đứng đắn.
Hắc Phượng giãy dụa tiến đến bên cạnh Tần Mệnh, thật sợ hai tên hỗn đản này đem nó nướng ăn. Nó ngẫu nhiên phát hiện ra bảo địa, mới rèn luyện huyết mạch, thành Hắc Phượng bán huyết, vừa mới kiêu ngạo năm năm, còn chuẩn bị tiếp tục kiêu ngạo, không muốn bi thảm chết ở chỗ này, biến thành gà nướng.