Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 533 - Chương 533 - Quái Vật (2)

Chương 533 - Quái Vật (2)
Chương 533 - Quái Vật (2)

Tần Mệnh nhíu mày:

- Ta cũng lo lắng miệng ngươi thị phi.

- Không có khả năng, ta thề, ta cam đoan, tương lai ta khẳng định trung thành tận tâm, cùng ngươi không rời không bỏ, đầu bạc đến già.

Hắc Phượng một bên trừng mắt nhìn Mã Đại Mãnh cùng Phàm Tâm, một bên hướng Tần Mệnh biểu lộ lòng trung thành.

- Từ lời này của ngươi liền nhìn ra không thật lòng, quên đi, giết đi.

Tần Mệnh lại giơ lên lợi kiếm.

- Thế này mới đúng.

Phàm Tâm và Mã Đại Mãnh cười mãnh liệt.

- Các ngươi thắng, được không?

Đầu Hắc Phượng nghiêng một cái, choáng váng. Vốn là tiêu hao quá độ, lại mất máu quá nhiều, lúc này lại bị bọn họ kích thích, trực tiếp sụp đổ.

Tần Mệnh vui vẻ, giơ tay lên muốn vỗ tay mãnh liệt với Mã Đại:

- Phối hợp ăn ý.

Mã Đại Mãnh nhướng mày:

- Ý ngươi là sao?

- Phối hợp ăn ý a, dọa nó.

- Ta không có phối hợp a. Thừa dịp nó ngất xỉu, tranh thủ thời gian chặt.

- Ngươi nói thật?

- Chỗ nào không đúng?

Tần Mệnh dở khóc dở cười:

- Không được, ta phải giữ nó lại.

Phàm Tâm bĩu môi:

- Thật ngốc, ngươi không sợ dưỡng hổ di hoạn a, cẩn thận đến lúc đó thật sự ăn ngươi.

- Từ từ thuần hóa, chậm rãi chịu đựng. Mấy ngày nữa tìm được Yêu Nhi, đưa cho nàng làm tọa kỵ, Hắc Phượng rơi vào trong tay nàng, sớm muộn gì cũng bị thuần hóa cho vâng lời.

- Ngươi là chuẩn bị cho Yêu Nhi a.

- Rất thích hợp với nàng, không cảm thấy vậy sao?

Tần Mệnh có Bạch Hổ, không cần chiến sủng khác, Hắc Phượng cảm giác rất thích hợp với Yêu Nhi. Xem thử mấy ngày này có thể không thể bắt được dị thú nào nữa hay không, mang ra Huyễn Linh Pháp Thiên đưa cho Nguyệt Tình.

Chờ Hắc Phượng tỉnh lại, Mã Đại Mãnh đang ngồi bên cạnh nó, ôm một cái chân thú dài nửa thước gặm, ánh mắt như mắt trâu không ngừng nhìn loạn trên người nó.

- Chết ngươi đi!

Hắc Phượng giãy dụa đứng lên, từ trên cây nhảy xuống, bước nhỏ chạy đến bên cạnh Tần Mệnh.

- Dùng chút thảo dược , chữa thương.

- Suy nghĩ kỹ rồi?

Tần Mệnh đang vận chuyển Sinh Sinh Quyết nuốt lấy sinh mệnh nguyên khí.

- Làm bằng hữu, được không?

Hắc Phượng lập tức cảnh giác, kéo dài khoảng cách vài bước.

- Có thể, nhưng ngươi phải đi theo ta.

- Đi đâu?

- Rời khỏi Huyễn Linh Pháp Thiên, thế giới bên ngoài so với nơi này lớn hơn càng đặc sắc hơn.

Hắc Phượng chần chừ một lát:

- Chờ ta suy nghĩ lại.

- Chúng ta làm ước định, ở chung trong ba tháng. Ngươi đừng làm hại ta, ta cũng không làm tổn thương ngươi, sau ba tháng, nếu ngươi muốn rời đi cùng chúng ta , chúng ta sẽ cùng đi, nếu thực sự không muốn, ngươi ở lại.

- Thật sao?

Hắc Phượng nhìn chằm chằm vào mắt Tần Mệnh.

- Chút đáng tin này vẫn có.

Tần Mệnh trong lòng cười thầm, rơi vào trong tay Yêu Nhi, ngươi muốn thoát thân cũng khó.

Con ngươi Hắc Phượng đảo quanh:

- Thỏa thuận!

- Nó không đáng tin, không phải chim tốt.

Phàm Tâm ở bên cạnh thì thầm, vẫn là rất không cam lòng.

- Tiểu nương da, muốn ăn đòn a.

Hắc Phượng trừng mắt, lại hỏi Tần Mệnh:

- Bảo bối của ta đâu?

- Tiểu tổ thu, ngươi quản nó muốn.

- Tiểu tổ gì? Tiểu vương bát kia?

- Miệng ngươi sạch sẽ một chút, nó cũng không dễ chọc, ngẫm lại nó có thể thu bảo bối ngươi, cũng có thể thu ngươi.

Hắc Phượng rụt cổ lại, hạ cái miệng, không nói nhiều.

- Cho ngươi ba gốc linh thảo, sang bên cạnh tu luyện, không nên rời khỏi ta quá xa.

Trong không gian giới chỉ của Tần Mệnh có rất nhiều linh thảo thượng phẩm , đều là mấy ngày nay thuận tay hái.

- Tại sao?

Hắc Phượng tiếp được linh thảo.

- Ngươi không cảm thấy?

- A...

Hắc Phượng bỗng nhiên phát hiện sinh mệnh nguyên khí xung quanh Tần Mệnh vô cùng nồng đậm, đều sắp hình thành sương mù.

- Giới thiệu một chút, ta là Tần Mệnh.

- Ta là Hắc Hoàng!

Tần Mệnh, Phàm Tâm, Mã Đại Mãnh đồng loạt nhướng mày nhìn nó.

- Làm sao, không cho phép người ta có chút lý tưởng a?

Hắc Phượng hừ một tiếng, há mồm nuốt vào ba gốc linh thảo thượng phẩm, thu liễm cánh bắt đầu luyện hóa.

- Nó thật không đáng tin, thừa dịp nó bị thương, chúng ta còn có cơ hội ăn nó.

Phàm Tâm còn không chịu buông tha.

- Ta là huyết mạch Hắc Phượng cao cao tại thượng, có tôn nghiêm, nói uy tín.

Hắc Phượng vẫy cánh, chạm vào Tần Mệnh:

- Huynh đệ, đừng tin nàng!

- Thịt đến miệng cứ như vậy chạy đi. Mã Đại Mãnh thở dài, nuốt vào miếng thịt cuối cùng, cũng ngồi ở gần Tần Mệnh bắt đầu tu luyện.

Trong hẻm núi vừa yên tĩnh không lâu, bọn họ bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn về phía cửa hẻm núi.

Có người đến.

Chỉ chốc lát sau, nơi đó cẩn thận từng li từng tí thò ra nửa cái đầu, là một thiếu niên, sau khi nhìn rõ đám người Tần Mệnh, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, sửa sang lại y phục, đi vào:

- Đừng khẩn trương, ta không có ác ý, ta là tới tìm Tần công tử.

Bộ dáng thiếu niên rất bình thường, nhưng tựa hồ có loại khí chất độc đáo, rất phiêu dật rất nho nhã, chỉ là đầu hơi ngẩng lên, làm cho người ta có loại cảm giác thanh ngạo.

- Tìm ta có chuyện gì?

Tần Mệnh đánh giá một chút, không có ấn tượng gì.

Thiếu niên nhìn tình huống ở hẻm núi, lưu ý Hắc Phượng thêm vài lần , thầm nghĩ thật sự khiến Tần Mệnh thuần phục a, hắn ho nhẹ vài tiếng:

- Tự giới thiệu, ta là Lục Ngai.

Phàm Tâm thuận miệng đáp lại:

- Ai ngốc?

Thiếu niên đã quen rồi:

- Chính là người ngốc trong đầu ngươi.

Phàm Tâm nhún nhún vai thơm, ngươi thắng.

Lục Ngai đi tới trước mặt Tần Mệnh, rất nghiêm túc nói:

- Ta hy vọng có thể được Tần công tử ngươi trợ giúp.

- Giúp gì?

- Cứu người, cứu ca ca ta.

- Ta không ngại hỗ trợ cứu người, nhưng dù sao cũng phải nói rõ tình huống chứ? Ai phục kích các ngươi, vì sao phục kích các ngươi, lại bị dẫn đi đâu, còn có, ngươi là gia tộc nào hay là tông môn nào?

Bình Luận (0)
Comment