Tần Mệnh lắc đầu cười khẽ, thiếu niên này quả thật có một cỗ ngạo khí, lời nói hành động cùng ánh mắt đều có thể nhìn ra, mặc dù đã cố ý thu liễm.
- Mười ngày trước, chúng ta đang nghỉ ngơi, đột nhiên gặp phải tập kích, đó là một người rất kỳ quái, có thể cũng không tính là người, làn da của hắn màu tím nhạt, miệng đầy răng nhỏ, trên đầu có sừng. Ca ca ta thực lực rất mạnh, có thể nói là mạnh hơn so với tuyệt đại đa số người tiến vào Huyễn Linh Pháp Thiên , nhưng rất nhanh đã bị hắn hàng phục, sau đó... Bắt đi, ta cũng không biết bắt đi đâu.
Thiếu niên hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, lông mày không khỏi nhíu chặt. Đại ca của hắn là Huyền Võ cảnh lục trọng thiên , lại có bí bảo hộ thân, nhưng lại bị hoàn toàn ngược đãi.
Ánh mắt Hắc Phượng khẽ biến, nhưng không có biểu hiện gì, giả vờ như không nghe thấy, tranh thủ thời gian dưỡng thương.
- Sừng trên đầu? Làn da màu tím nhạt? Ngươi chắc chắn không nhìn nhầm?
Tần Mệnh cảm thấy buồn cười.
Mã Đại Mãnh nói:
- Oa Oa, sợ đến choáng váng?
- Những gì ta nói là thâth, ta đã tận mắt nhìn thấy. Ca ca ta đã đẩy ta xuống vách đá để ta chạy trốn, và sau đó khi ta quay lại tìm, không có ai ở đó.
- Lúc đó trời tối hay ban ngày?
- Buổi tối.
- Hẳn là Linh Yêu nào đó đi, ngươi khẩn trương quá độ nhìn lầm.
Lục Ngai nóng mắt:
- Tần công tử, ta biết ngươi rất khó tin, nhưng ta có thể dùng danh dự của ta cam đoan, ta tuyệt đối không nói sai. Ta cũng có thể đảm bảo rằng có rất nhiều loại quái vật trong rừng, và họ đang săn bắn các tân binh tham gia.
- Ngươi không biết họ là ai, cũng không biết đưa đại ca ngươi đi đâu, muốn ta cứu như thế nào.
- Cho nên ta tới tìm ngươi.
Lục Ngai nói rất nghiêm túc.
Tần Mệnh không nói gì, Phàm Tâm phì cười.
- Lục Ngai huynh đệ, tất cả chúng ta đến Huyễn Linh Pháp Thiên đều là thám hiểm tu luyện, thời gian cũng không còn nhiều lắm, làm không tốt ba mươi ngày sau liền chấm dứt, ngươi hiểu ý của ta chứ?
Tần Mệnh thật không ngại cứu người, cũng không ngại trì hoãn mấy ngày, tuy rằng hắn hiếu chiến lại mạnh, nhưng không đến mức không có nhân tính như vậy, người ta đều cầu đến trước mặt còn bày ra cái giá, nhưng tình huống Lục Ngai cái gì cũng không rõ ràng, ngay cả đại ca bị đưa đến đâu cũng không biết, còn cứu như thế nào? Đây không phải là vấn đề trì hoãn vài ngày, nói không chừng tất cả thời gian kế tiếp đều phải đi vào.
- Ta biết ngươi rất khó xử, nhưng ta... Ta thực sự không có cách nào khác.
- Ai bảo ngươi đến tìm ta?
- Có người đề cử.
- Người nào?
- Ta tìm rất nhiều người, bọn họ đều nói ngươi đủ điên đủ tàn nhẫn cái gì cũng dám làm, chỉ có ngươi mới có thể giúp ta.
Tần Mệnh buồn bực, đây là khen ta hay nói xấu ta?
- Thật sự xin lỗi, bất lực.
Lục Ngai cắn răng, rất trịnh trọng nhìn ánh mắt Tần Mệnh:
- Ta có thể cho ngươi cơ duyên, như vậy ngươi sẽ không cảm thấy lãng phí thời gian quý báu.
- Cơ duyên gì?
Phàm Tâm nâng dậy tinh thần.
- Ta không phải người của Kim Bằng Hoàng triều, ta đến từ hoàng triều khác... Ừm... Một nơi rất đặc biệt, miễn là ngươi có thể giúp huynh đệ chúng ta, một năm sau, sẽ ban cho ngươi cơ duyên lớn. Ta hứa ngươi sẽ không hối tiếc, tin ta.
Lục Ngai tìm rất nhiều người, đều bị vô tình cự tuyệt, hoặc là không để ý tới, thậm chí còn có người trêu ghẹo hắn ta nói đùa. Hắn thật sự không có biện pháp, mới tới tìm Tần Mệnh là tên điên trong lời đồn này, chỉ là không nghĩ tới, Tần Mệnh lại dễ nói chuyện như vậy. Hơn nữa tràng diện Tần Mệnh ác chiến với Hắc Phượng cũng làm cho hắn rất khiếp sợ, thì ra trong Kim Bằng hoàng triều lại có nhân vật như vậy, không kém mấy thiên tài trong Thiên Vương điện bọn họ.
Phàm Tâm thì thầm:
- Lời này nói giống như không nói.
- Tần công tử, Lục Ngai ta cầu xin ngươi.
Lục Ngai bỗng nhiên khom lưng thật sâu, hắn nhận định Tần Mệnh, từ lúc đại ca bị bắt đến hiện tại đã qua hơn mười ngày, chờ tiếp không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Hắn cùng ca ca đi ra ngoài tu luyện, chờ mong có thể ở Huyễn Linh Pháp Thiên đạt được đại cơ duyên, trong trận chiến phong vương liệt hầu sắp bắt đầu bởi phong Vương Thiên Vương điện . Lúc đầu rất thuận lợi, ca ca tự tay khiêu chiến qua mấy nhân kiệt hoàng triều , đều vững vàng thắng bất bại, lúc bọn họ đang muốn tìm kiếm di tích Bát Bảo Lưu Ly Tông trong truyền thuyết, lại bị phục sát, nếu như không phải ca ca đẩy hắn xuống vách núi, hai huynh đệ bọn họ đều sẽ gặp nạn.
- Mấu chốt là ta không cứu được a. Ta không biết tình huống, ngươi cũng không hiểu tình huống, làm thế nào để cứu? Tại sao con quái vật đó phục kích ngươi, ngươi cũng không thể nói rõ ràng.
- Ta rất chắc chắn rằng quái vật không chỉ phục kích chúng ta, mà còn phục kích rất nhiều người. Chẳng lẽ các ngươi chưa từng hoài nghi cái ngày Huyễn Linh Pháp Thiên mở cửa hôm đó sao? Ta cùng ca ca ta đều hoài nghi là có ai đứng sau khống chế, hoặc là yêu vương cấp chí tôn , hoặc là truyền thuyết Huyễn Linh Pháp Thiên mãi luôn được lưu truyền, nơi này kỳ thật có nhân tộc sinh tồn, bọn họ trăm ngàn năm qua đều thủ hộ mấy bảo bối trước khi Bảo Lưu Ly Tông hủy diệt.
Giả thiết thật sự có nhân tộc sinh tồn, vì sao bọn họ không mang theo trọng bảo lợi hại Huyễn Linh Pháp Thiên? Tại sao trong hàng ngàn năm nó lại không được phát hiện ? Vì vậy, chắc chắn có một bí mật sâu sắc hơn bên trong. Ta nghi ngờ có liên quan đến những kẻ xâm nhập như bọn quái vật phục kích chúng ta.
Tần công tử, nếu như ngươi muốn đạt được bảo tàng chân chính của Huyễn Linh Pháp Thiên, theo manh mối này truy tìm khẳng định sẽ có thu hoạch.