Hắc Phượng lại mở mắt ra, rất kinh ngạc nhìn Lục Ngai. Nhưng ngay sau đó lại nhắm mắt lại, sợ người khác nhìn ra cái gì đó.
Tần Mệnh ngồi xếp bằng trên tảng đá, đầu ngón tay gõ nhẹ đầu gối, lẳng lặng nhìn Lục Ngai một mặt nghiêm túc .
Lục Ngai tiếp tục nghiêm túc nói:
- Mấy ngày trước ta theo dõi hai con quái vật, là vào cái ngày giông bão đó, bọn họ phục kích hai nữ tử, chống lên lôi triều hoảng hốt chạy trốn, ta mượn lôi điện yểm hộ đuổi theo một đường, nhưng tốc độ của chúng quá nhanh, hơn nữa lôi triều quá loạn, cuối cùng ta bị mất dấu. Tần công tử, xin ngươi tin ta đi, ta cam đoan không nói lung tung.
- Làm sao ngươi biết về Bát Bảo Lưu Ly Tông?
Tần Mệnh bỗng nhiên hỏi.
- Cái gì?
- Huyễn Linh Pháp Thiên là sơn mạch nguyên thủy được hoàng triều bảo tồn hoàn chỉnh nhất, cũng là di tích chiến trường cổ xưa, cho nên mới có rất nhiều bảo tàng, cũng có rất nhiều dị khí bào thần kỳ. Đây mới là nhận thức bình thường của người ngoài đối với Huyễn Linh Pháp Thiên, làm sao ngươi biết về Bát Bảo Lưu Ly Tông? Làm sao biết ngươi được nhân tộc còn sót lại ở đây?
- Ta... Ta đã nói rồi, ta không phải người của Kim Bằng hoàng triều.
- Vậy ngươi càng không nên biết.
- Bởi vì...
- Bởi vì cái gì?
- Không có gì để giữ lại, Huyễn Linh Pháp Thiên là chúng ta giao cho Kim Bằng Hoàng triều.
- Các ngươi?
- Là chỗ chúng ta tới kia.
- Tại sao?
Tần Mệnh một lần nữa nhìn kỹ Lục Ngai.
- Các lão tổ không thể mở phong ấn Huyễn Linh Pháp Thiên, chỉ có thể đưa người của Linh Võ cảnh tiến vào dò xét, kết quả tiến vào bao nhiêu chết bấy nhiêu, rất nhiều năm cũng không có kết quả, về sau liền cùng Kim Bằng Hoàng triều đạt thành hiệp nghị, do Kim Bằng Hoàng Triều phụ trách khai phá thăm dò điều tra, chỉ cần định kỳ cho chúng ta chút bảo tàng là được.
Những thứ này đều không liên quan đến chúng ta, ta khẩn cầu Tần công tử hỗ trợ, cứu ca ca của ta trở về, sau đó ta tất có trọng tạ.
- Ngươi đuổi theo họ một đường, họ đi theo hướng nào?
- Hướng Đông, đại khái là ở vị trí bên cạnh rừng mưa bị mất dấu.
- Chúng ta vừa vặn muốn đi về phía đông, ngươi đi theo trước, nếu có cơ hội, ta giúp ngươi, nếu như không phát hiện, vậy thì không có biện pháp.
- Cảm ơn ngươi! Cảm ơn ngươi Tần công tử, ta chắc chắn sẽ nhớ ân này của ngươi!
Tần Mệnh ở trong hẻm núi điều dưỡng ba ngày ba đêm, khôi phục nguyên khí, xâm nhập vào rừng mưa tìm kiếm về phía đông.
Vốn là dự định cưỡi Hắc Phượng, thuận tiện hơn càng dễ dàng hơn.
Kết quả Hắc Phượng ghét bỏ cự phủ của Mã Đại Mãnh quá nặng, cự tuyệt!
Không còn cách nào khác, chỉ có thể đi bộ.
Tần Mệnh đối với việc tìm kiếm ca ca Lục Ngai không có tin tưởng gì, một bên vừa đi về hướng đông một bên vừa đối oanh với Mã Đại Mãnh.
Sau khi Mã Đại Mãnh khôi phục nguyên khí, sức chiến đấu cơ hồ bạo phát. Không chỉ đã vững chắc ở ngũ trọng thiên, lực lượng càng lớn đến kỳ lạ, luân phiên cự phủ mạnh nhất bổ ra lực bộc phát ba vạn cân , so với Tần Mệnh còn mạnh hơn một chút, hơn nữa vận dụng Hắc Sa càng ngày càng tự nhiên, tùy tiện có thể biến hóa thành áo giáp, thủ hộ thân thể, cũng có thể biến hóa thành vũ khí, hiệp đồng xuất kích, càng có thể ngưng tụ lên cự phủ, bổ ra lực bộc phát càng mạnh.
Hắc sa giống như là một ít sắt ngưng tụ, thoạt nhìn phiêu hốt nhẹ nhàng, thực tế mỗi một hạt đều vô cùng nặng, giao hòa cùng tâm thần Mã Đại Mãnh , thật giống như toàn bộ đều là một bộ phận thân thể , như cánh tay sai ngón tay thoải mái cử động.
Đây chỉ là sử dụng sơ cấp , dựa theo Mã Đại Mãnh nói, tương lai khẳng định càng mạnh càng đáng sợ.
Ngay cả Tần Mệnh cũng không thể không thừa nhận, Mã Đại Mãnh thật sự có được bảo bối.
- Phía trước hình như có đánh nhau?
Hai ngày sau, vào buổi tối, họ đang chạy trong rừng mưa, đột nhiên nghe thấy một cuộc chiến dữ dội từ phía trước bên trái. Nếu như là đánh nhau bình thường, bọn họ sẽ không để ý tới, bởi vì quá bình thường, đến nơi đều là như thế, nhưng là mơ hồ tiếng thét chói tai thê lương kia, làm cho người ta cả người không thoải mái, không hiểu sao mà nổi da gà.
Tần Mệnh trong lúc chạy như điên đột nhiên chuyển hướng, đi thẳng tới nơi đó.
Lục Ngai, Phàm Tâm theo sát phía sau.
Mã Đại Mãnh khiêng lấy cự phủ, cả người bắt đầu bành động hắc sa mênh mông, giống như một con trâu cuồng dã chạy như điên, ầm ầm đuổi theo.
Cách đó mấy trăm thước, sương trắng tràn ngập, hàn khí lạnh thấu xương, rất nhiều cây cối đều treo băng trùy, trên lá cây ngưng kết băng tinh sáng lấp lánh.
Một nữ tử mặc y phục trắng đang tung hoành ở giữa mê vụ cùng rừng cây , huyết chiến hai người áo đen, tình huống chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Thoạt nhìn giống như một địch hai, kỳ thật là nữ tử bạch y áp chế hai hắc y nhân, bên cạnh nàng có một cái bóng trắng tung hoành , phát ra tiếng thét chói tai, nhấc lên hàn triều kinh người, không ngừng nhào mạnh vào hắc y nhân.
- Có người tới, rút lui!!
Hai vị hắc y nhân không cam lòng gầm nhẹ, cường thế tránh thoát, muốn rút khỏi mê vụ.
Nhưng...
- Phong bế chúng lại! Ai cũng đừng hòng đi được!
Nữ tử bạch y cao giọng lạnh lùng.
Bóng trắng bay lên trời, lăng không nhảy múa, phát ra tiếng thét chói tai, mạnh mẽ đánh xuống mặt đất. Nó chỉ lớn bằng nắm tay, lại giống như có đường nét của con người, chấn động sương giá đầy trời, hoa lệ lại có một cỗ hung hăng.
Tiếng ầm ầm vang lên, cả sơn cốc đều đang run rẩy, bóng trắng va chạm trên mặt đất trong phút chốc, hàn triều thấu xương từ va chạm nổ tung, giống như là sông lớn lao nhanh nổi lên thủy triều, đóng băng tất cả cây cối, càng phong bế hai hắc y nhân đang chạy trốn.
Tiếng đóng băng rầm rầm không dứt vang lên.