Nhưng năm nay không một giống như những lần trước, Phong Thiên Tà Long Trụ sắp thức tỉnh, trong tộc đang chú ý chặt chẽ, nếu thật sự có cơ hội tỉnh lại, tất cả nhân loại đi tới Huyễn Linh Pháp Thiên đều sẽ biến thành con mồi, nhất là những nhân vật có được huyết mạch quan trọng, càng phải bắt giữ trước.
Ví dụ, Đường Thiên Khuyết!
- Tần Mệnh và Đường Thiên Khuyết có quan hệ gì?
Thiếu niên biểu tình rất âm trầm, hắn có lòng tin bắt Tần Mệnh cùng đồng bọn của hắn, cũng không biết quỷ không hay mang đi. Thế nhưng, Tần Mệnh lại gia nhập đội ngũ hoàng thất, nơi đó có chừng hơn trăm người, phụ cận còn có rất nhiều đội ngũ tân binh hoạt động. Còn làm sao để bắt được? Đi vào thì đừng nghĩ đi ra.
Họ cúi sâu đầu:
- Tiểu chủ thứ tội.
Thanh Yêu Tộc rất phong bế, đối với tình huống bên ngoài cũng không hiểu rõ. Nhiệm vụ của hai người bọn họ chỉ là quan sát từ xa, có thể xác định vị trí của Đường Thiên Khuyết là đủ rồi.
Thiếu niên dùng sức nắm chặt tay, phía trước là di tích Bát Bảo Lưu Ly Tông, nếu đám người Tần Mệnh muốn liên thủ đường Thiên Khuyết thám hiểm, một nửa thời gian sẽ không chấm dứt được. Kế hoạch của hắn vốn là trong mười ngày giải quyết Tần Mệnh, mau chóng trở về xem tình hình Phong Thiên Tà Long Trụ, thuận tiện nhìn con hổ kia, hắn cũng không có nhiều kiên nhẫn chờ ở chỗ này.
- Tiểu chủ, ngài là muốn...
Bọn họ không rõ vì sao tiểu chủ tử tới nơi này, ngàn vạn lần đừng chạy tới chỗ Đường Thiên Khuyết. Phong Thiên Tà Long Trụ trải qua hơn một ngàn năm dung dưỡng, đã sắp tỉnh lại, Thanh Yêu Tộc quật khởi sắp tới, đây là thời điểm mấu chốt, ngàn vạn lần không thể xuất hiện sai lầm. Tiểu chủ tử biết rất nhiều bí mật, chẳng may rơi vào tay Đường Thiên Khuyết có thể sẽ rất phiền toái.
- Ta làm cái gì còn cần báo cáo với các ngươi?
Thiếu niên trẻ tuổi vuốt ve lông vũ của Ngân Hoàng Thiên Chuẩn, phải nghĩ biện pháp dẫn Tần Mệnh ra ngoài.
Hai vị tộc nhân Thanh Yêu Tộc cuống quít cúi đầu, không dám nói thêm nữa, tính tình của vị tiểu chủ này cũng không được tốt lắm.
Chỉ chốc lát sau, Ngân Hoàng Thiên Chuẩn bỗng nhiên chủ động thỉnh cầu, muốn đi qua dẫn Hắc Phượng ra, nói không chừng Tần Mệnh cũng sẽ đi theo.
- Ý kiến hay. Ngươi đầu tiên vòng qua đầm lầy, sau đó từ đó lao ra, làm tự nhiên chút, không quá cố ý.
Thiếu niên gật đầu, cho dù không dẫn được Tần Mệnh, bắt được Hắc Phượng bán huyết cũng không tệ, đến lúc đó Hắc Phượng mất tích, nói không chừng đám người Tần Mệnh cũng sẽ đi ra tìm kiếm, đến một tên bắt một tên.
Ngân Hoàng Thiên Chuẩn giống như tia chớp màu bạc, biến mất trên mây, tốc độ nhanh làm cho người ta có loại cảm giác kinh hãi. Nó là Ngân Hoàng Thiên Chuẩn thuần huyết, sau khi trưởng thành sẽ có tốc độ đuổi theo lôi điện, chỉ riêng thiên phú đã đủ để nó xưng hùng mãnh cầm thế giới.
- Sắc trời không còn sớm, có phải chúng ta nên tìm chút gì đó để ăn không?
Mã Đại Mãnh vác cự phủ đi tới đi lui, hắn hiện tại hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều ăn cái gì, đem thể chất hắn tự hào bổ sung trở về.
- Nhiều linh quả như vậy không đủ ngươi ăn?
Phàm Tâm đang tu luyện kiếm thuật, nhàn nhạt trợn trắng mắt, chỉ biết ăn.
- Linh quả chỉ có thể bổ sung linh lực, ta hiện tại cần dinh dưỡng.
Mã Đại Mãnh nhìn một vòng, không ai phản ứng, hướng Hắc Phượng huýt sáo:
- Tiểu Hắc, hai chúng ta đi ra ngoài dạo một vòng?
- Lại dám gọi ta Tiểu Hắc, thiêu chết tên ngốc ngươi.
Đáy mắt Hắc Phượng lóe ra hung mang. Tuy rằng đi theo Tần Mệnh, nhưng hung tính không có bất kỳ yếu bớt nào. Hắc Phượng hoàn toàn bất đồng so với Phượng là Linh Yêu, trong huyết mạch chảy xuôi khí tức hắc ám cùng sát phạt.
- Ta vừa mới nói chuyện phiếm với mấy huynh đệ hoàng thất, bọn họ nói bên trong đầm lầy có Cửu Hoàn Xà đặc hữu, cả người kịch độc, nhưng vị trí bảy tấc có một miếng thịt vô cùng mỹ vị.
Mã Đại Mãnh dường như không chú ý tới hung quang trong mắt Hắc Phượng, khiêng cự phủ đi tới bên cạnh nó, nháy mắt:
- Loại rắn này sợ lửa, ngươi tùy tiện rải mấy ngọn lửa là có thể kinh hãi ra một đám. Hai chúng ta đi lấy mấy con nếm thử?
Tròng mắt Hắc Phượng đảo quanh, trước kia thật đúng là từng nghe qua khu đầm lầy có Cửu Hoàn Xà, không chỉ là mỹ vị, hơn nữa còn có công hiệu thần kỳ mở rộng khí hải.
- Thế nào? Ngươi phụ trách phòng cháy, ta phụ trách bắt, bắt về chúng ta chia năm năm.
Mã Đại Mãnh thấy Hắc Phượng có chút ý động, nhanh chóng thừa dịp nóng rèn sắt.
- Ngươi để lại rìu, quá nặng!
Cự Phủ vốn đã đủ nặng, mặt trên còn bao trùm hắc sa thật dày, ít nhất có trọng lượng hơn vạn cân, ai mà chịu được.
- Ta có thể giảm bớt trọng lượng, ngươi nhìn...
Mã Đại Mãnh tung ra cự phủ, cát đen trên mặt ngoài cự phủ tự động bay lên, giống như là một đoàn sương đen, quấn quanh cự phủ, đem nó nâng giữa không trung, chậm rãi lay động.
Đám người Tần Mệnh đều nhìn tới ánh mắt kinh ngạc.
- Còn có thứ vui hơn.
Mã Đại Mãnh mở hai tay ra, hắc sa toàn thân đều tầng tầng rời khỏi, tung bay cuồn cuộn, bay lên trời, lại nhanh chóng rơi xuống, giống như là có linh tính kỳ diệu, quanh quẩn toàn thân Mã Đại Mãnh, sau đó lại nâng thân thể nặng nề của hắn lên, rời khỏi mặt đất.
Mã Đại Mãnh có thể còn chưa hoàn toàn khống chế, lảo đảo rất không ổn định.
Hắc Phượng mở to hai mắt nhìn:
- Ngươi có thể bay được không?
- Hắc hắc, thế nào rồi? Vui không?
Mã Đại Mãnh hai mắt tỏa sáng, hướng mọi người biểu diễn.