Đường Ngọc Chân nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi làm gì tỷ tỷ ta rồi?
- Một chút hiểu lầm.
- Một chút hiểu lầm đến mức tát ngươi ba cái?
- Nàng tức giận, trách ta sao?
Tần Mệnh đi tới trước mặt Đường Ngọc Sương, nặn ra vài tia mỉm cười:
- Ngọc Sương công chúa, vừa rồi có chút mạo phạm, xin lỗi ngươi. Ta cho rằng ngươi là Ngọc Chân, còn tưởng rằng có chuyện gì, hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm.
Ngọc Sương công chúa? Ngọc Chân? Cùng là công chúa, nhưng hai loại xưng hô, ngươi là cố ý, hay là đến chỗ ta khiêu khích?
Đường Ngọc Sương nhàn nhạt nâng mí mắt lên, không để ý tới Tần Mệnh, mà là nhắc nhở Đường Ngọc Chân:
- Ngồi xuống điều dưỡng, đừng lưu lại vết thương ngầm.
Tần Mệnh sao có thể nghĩ thấu được tâm tư của nữ tử.
- Ngọc Sương công chúa, ta thật sự là vô tình, lại hướng ngài xin lỗi. Ngài là công chúa, đừng so đo với tiểu dân ta.
Đường Ngọc Sương làm sao có thể tha cho hắn, trong lòng đang hận đây. Không chỉ ngôn ngữ bất kính, còn đem kéo Trinh Tiết Sa của nàng xuống, lại thô lỗ đè lên cây, quả thực không thể tha thứ.
Tần Mệnh lẳng lặng đợi một lát, không thấy Đường Ngọc Sương phản ứng, nhún nhún vai, xoay người rời đi.
- Ngươi đi đâu?
Đường Ngọc Chân vội vàng giữ chặt Tần Mệnh, xin lỗi phải sớm làm, sao còn vung tay bỏ đi.
- Xin lỗi cũng nói, còn muốn thế nào?
Tần Mệnh ngược lại không cảm thấy thế nào, tuy rằng hơi thô lỗ một chút, nhưng cũng không làm gì nàng, nói xin lỗi là được rồi, nhận hay không nhận là chuyện của nàng.
- Ngươi...... Ngươi là thực sự ngu ngốc hay giả ngu, tiếp tục xin lỗi, lấy ra độ ra a.
- Các ngươi thật sự là tỷ muội sinh đôi?
- Còn có giả?
- Một bộ dáng, khí lượng sao lại kém nhiều như vậy?
Đường Ngọc Sương tức giận không nhẹ, mở mắt ra, ánh mắt vừa vặn rơi vào tay Tần Mệnh cùng Đường Ngọc Chân, hai người đang nắm chặt lấy. Nàng càng lạnh hơn:
- Ngọc Chân, ngồi xuống! Hãy nhớ thân phận của ngươi, ngươi là công chúa hoàng thất!
- Ta nói gì? Cùng một bộ dáng, khí lượng quá nhỏ, loại người này già nhanh.
Tần Mệnh cũng không dễ chọc, bỏ lại một câu trực tiếp rời đi.
Đường Ngọc Chân vội vàng trấn an tỷ tỷ, đừng chấp nhặt người như hắn, nói như thế nào cũng là được Tần mạng cứu mạng, coi như trả hết.
Đường Ngọc Sương hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, bình phục tâm tình. Chưa bao giờ có ai dám ở trước mặt nàng kiêu ngạo làm càn như vậy, trong mắt quả thực không có hoàng thất.
Tên hỗn đản đáng ghét, thô lỗ, không biết xấu hổ, không thể nói lý.
- Ngươi thật đúng là không coi công chúa là công chúa sao? Nhìn ngươi xem lại làm người ta tức giận.
Phàm Tâm vui tươi chớp chớp mắt.
- Nha đầu ngươi quái tâm rất nặng a.
- Ta là thay ngươi đáng tiếc mà. Thật là muội muội xinh đẹp, còn là muội muội sinh đôi, nam tử nào không muốn ôm trái ôm phải, ngồi hưởng phúc tề nhân? Ngươi nên rèn sắt khi còn nóng, bắt cả hai.
- Chú ý dè dặt!
- Ngươi mới không dè dặt.
Tần Mệnh ngồi xuống bên tảng đá, không để ý tới Đường Ngọc Sương thanh cao kiêu ngạo, ngay cả Đường Ngọc Chân không ngừng cho ánh mắt cũng coi như không phát hiện. Tâm tư hiện tại của hắn đều ở chỗ Thanh Yêu Tộc, nhớ nhung Yêu Nhi cùng hổ con, suy nghĩ hành động mạo hiểm kế tiếp, không có sức lực để ý đến tâm tình của một công chúa.
Tại một chỗ trong núi rừng.
Một con Ngân Hoàng Thiên Chuẩn thần võ từ trên trời giáng xuống, rơi xuống vách núi cao, thu liễm ánh sáng màu bạc cường thịnh, kiêu ngạo ngửa đầu, nhìn xuống dãy núi nhấp nhô.
Một thiếu niên từ trên lưng Ngân Hoàng Thiên Chuẩn đi xuống, tử kim sắc toản thiên giác mi che đầy lãnh mang khiếp người, hai má như đao tước góc cạnh rõ ràng, lộ ra sự tàn nhẫn. Hắn nhìn vào những ngọn núi cách đó hàng ngàn mét, nơi đám người Tần Mệnh nghỉ ngơi.
Từ tế đàn mộ táng của Thái Công Lôi Hoàng bắt đầu truy tung, ở nơi sắp rời khỏi rừng mưa rốt cục phát hiện mục tiêu, nhưng bên cạnh mục tiêu lại tụ tập bốn tân binh, còn có một Hắc Phượng bán huyết.
Từ tin tức tộc nhân đưa ra, mục tiêu này quả thật không phải người bình thường, chẳng những chiếm được truyền thừa vạn năm trước, còn là một tên điên hung ác, ngay cả nhân kiệt đỉnh cấp của hoàng triều cũng bại dưới tay hắn. Nữ tử lạnh lùng mặc y phục màu trắng chiếm được Yêu Linh trong tuyết vực, nam tử vác cự phủ chinh phục Hắc Thiết cấm khu, mặt khác nam hài kia là con mồi bị người của hắn nửa tháng trước bắt khi chạy trốn, cũng là một lần thất thủ duy nhất trong hai tháng qua.
Tổ hợp như vậy khiến cho hắn hứng thú nồng đậm, nhưng đang chuẩn bị ra tay, bọn họ lại cưỡi lấy Hắc Phượng rời đi.
Ngân Hoàng Thiên Chuẩn đưua hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hắc Phượng, trong ánh mắt có tham luyến càng có chiến ý.
Trong rừng mưa lại có Hắc Phượng? Nghe nói còn đánh ngang tay với nhân loại kia, xem ra huyết mạch hẳn là không tồi, chỉ là không biết trong thân thể có huyết tinh hay không.
Không lâu sau, hai vị tộc nhân Thanh Yêu Tộc bước nhanh tới, quỳ một gối xuống đất:
- Tiểu chủ!
- Nơi đó có hoàng tử Đường Thiên Khuyết của Kim Bằng hoàng triều?
- Khởi bẩm tiểu chủ, chính là Đường Thiên Khuyết.
Bọn họ đến phụng mệnh giám thị Đường Thiên Khuyết, từ hôm đó bắt đầu theo dõi.
Mỗi năm Huyễn Linh Pháp Thiên mở ra, hoàng triều đều phái nhân vật cấp hoàng tử tiến vào, Thanh Yêu Tộc đều sẽ theo dõi chặt chẽ, nếu như người hoàng gia tới rất nhiều, bọn họ không ngại bắt mấy người, nếu như nhân số rất ít, bọn họ chỉ quan sát không hành động, để tránh bắt nhiều kích thích đến hoàng thất.