Đường Ngọc Sương theo bản năng muốn nắm mạng che mặt, lại bị Tần Mệnh nắm trong tay, ánh mắt nàng đột nhiên lạnh lẽo, tức giận nhìn Tần Mệnh. Mạng che mặt là tấm màn che trinh tiết của các đời công chúa hoàng thất, rời khỏi hoàng cung hoặc là nhìn thấy nam tử bên ngoài hoàng cung, đều phải che đi dung nhan, bảo vệ tôn quý cùng thánh khiết của mình, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ lộ ra dung nhan trước mặt nam tử bên ngoài, hôm nay thế nhưng lại... lại bị một phen xé xuống? Nàng coi tấm màn che như trinh tiết, chỉ có thể tương lai ở đêm động phòng để trượng phu gỡ bỏ mạng che mặt, cứ như vậy... Bị xé ra một cách thô lỗ trong hoàn cảnh tồi tệ như vậy?
Ta giả vờ? Ta tự cao tự đại?
Đường Ngọc Sương tức giận, vung tay một cái tát về phía Tần Mệnh.
- Hỗn đản!
Tần Mệnh trở tay giữ chặt cổ tay nàng, giơ lên giữa không trung:
- Không dứt? Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào, quả thực không giải thích được.
- Buông tay!
Đường Ngọc Sương cao giọng lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng lắc lư điểm trong suốt.
- Đừng giả vờ giả vịt.
Tần Mệnh tức giận, kéo lấy cổ tay mềm mại của Đường Ngọc Sương, quăng lên cây cổ thụ bên cạnh, hắn đối mặt tới gần vài bước, cơ hồ muốn kề sát vào người Đường Ngọc Sương, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng:
- Ngươi không phải là muốn vi phạm ước định chứ? Ta đã nói rất rõ ràng, ta không đồng ý thông hôn! Ít dùng thủ đoạn trên người ta.
Đường Ngọc Sương lập tức căng thẳng, dùng sức dựa vào cây, tránh khỏi người Tần Mệnh, nhưng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào mắt Tần Mệnh:
- Dã man! Thô tục! Không biết xấu hổ! Hỗn đản! Ta không sai khi đánh giá ngươi, thực lực mạnh mẽ đến đâu cũng không che giấu được bản tính tệ hại của ngươi.
Nữ tử này có sợi gân nào lắp sai rồi sao? Tại sao đột nhiên hoàn toàn thay đổi thành một người khác như thế? Tần Mệnh bỗng nhiên cảm thấy kỳ quái, chỗ nào không thích hợp, theo bản năng hỏi:
- Ngươi là ai?
Đường Ngọc Sương dùng sức giãy thoát, vung tay đánh vào mặt Tần Mệnh.
Tiếng ba giòn vang lên, trong rừng cây thưa thớt, bàn tay ngọc mềm mại lưu lại một vết máu rõ ràng trên mặt Tần Mệnh.
- Ngươi không phải Đường Ngọc Chân?
Tần Mệnh kinh ngạc nhìn cô.
Đùng!!
Đường Ngọc Sương vung tay lại tát một cái, tức giận nhìn Tần Mệnh.
- Ai nói ta là Đường Ngọc Chân?
Tần Mệnh hơi há miệng:
- Thật không phải sao?
Đường Ngọc Sương hô hấp nặng nề, kịch liệt phập phồng, bốp, lại là một cái tát ném lên mặt Tần Mệnh.
- Ta là tỷ tỷ nàng, Đường Ngọc Sương!
- Nàng còn có tỷ tỷ?
Nàng càng nghĩ càng tức giận, giơ tay lại muốn rút Tần Mệnh.
- Đủ rồi!
Tần Mệnh bóp chặt, lông mày nhíu lại như một vảy nến, từ trên xuống dưới nhìn Đường Ngọc Sương, lại cẩn thận đánh giá mặt nàng:
- Đùa ta sao? Ngươi chính là Đường Ngọc Chân!
- Chưa từng nghe qua công chúa sinh đôi của hoàng thất?
Đường Ngọc Sương dùng sức hất tay Tần Mệnh ra, tức giận rời đi.
- Sinh đôi?
Tần Mệnh đứng tại chỗ một lát, bước nhanh theo trở về.
Đường Ngọc Chân càng chờ càng sốt ruột, sợ hai người bọn họ xảy ra chuyện gì, tính cách tỷ tỷ cùng Tần Mệnh hoàn toàn là hai thái cực, vạn nhất có ngôn ngữ bất hòa gì, tỷ tỷ dùng đến hoàng uy, Tần Mệnh lại đối kháng, chẳng phải là cây kim với cọng râu hay sao? Nàng đứng dậy muốn đi tìm bọn họ, kết quả không đi được mấy bước đã thấy Đường Ngọc Sương trở về, tuy rằng đã che mặt, thần thái đi đường cái gì cũng không có gì dị thường, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của tỷ tỷ, trong ánh mắt lạnh như băng hình như còn có chút lệ hoa.
- Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?
Đường Ngọc Chân bước nhanh nghênh đón.
Đường Ngọc Sương cái gì cũng không nói, bề ngoài giống như là cái gì cũng không phát sinh, trở lại chỗ cũ, minh tưởng ngồi yên, bình phục tâm tình tức giận còn đang gợn sóng.
Tần Mệnh nhíu mày trở về, sắc mặt mọi người nhất thời cổ quái.
Ba dấu tay rõ ràng đan xen trên mặt, người khác là màu đỏ như máu, hắn là màu vàng nhạt.
Cái này là bị đánh à?
Hắn mạo phạm Ngọc Sương công chúa?
Tần Mệnh đã quên dấu tay trên mặt, vừa đi về vừa nhìn chằm chằm Đường Ngọc Chân và Đường Ngọc Sương, sinh đôi? Thật hay giả? Đường Ngọc Chân tuy rằng thoạt nhìn rất cao quý tú nhã, kỳ thật có chút ngang ngược, có phải là cố ý đùa giỡn ta hay không?
- Ngươi làm gì công chúa người ta?
Phàm Tâm kéo góc áo Tần Mệnh, mới kéo tinh thần hắn trở về.
Tần Mệnh thấp giọng hỏi:
- Hoàng thất có công chúa sinh đôi?
- Đường Ngọc Chân, Đường Ngọc Sương, công chúa sinh đôi, ngoại trừ khí chất có chút khác biệt, bộ dạng giống nhau như đúc.
Tần Mệnh kinh ngạc nhìn nàng:
- Thật hay giả?
- Ngươi thật không biết hay là giả không biết?
Tần Mệnh lại nhìn về phía Lăng Tuyết. Lăng Tuyết chỉ là một ánh mắt nhàn nhạt, nhưng rõ ràng là nói… Ta biết.
Ngay cả Mã Đại Mãnh cũng kỳ quái nhìn hắn, hình như cũng biết chuyện này.
- Tất cả các ngươi đều biết? Tại sao không ai nói với ta?
- Ngươi cũng không hỏi a.
Phàm Tâm bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nhảy đến bên cạnh hắn truy vấn:
- Ngươi không phải là xem Đường Ngọc Sương trở thành Đường Ngọc Chân, ở trong rừng cây muốn phi lễ nữ tử nhà người ta đấy chứ?
- Sang một bên chơi đi!
Tần Mệnh đang rối rắm.
- Bên ngoài đều đồn rằng ngươi và Đường Ngọc Chân có cái gì đó, lúc đầu ta còn không tin, nhưng người ta trong đầm lầy trực tiếp nhào vào trong ngực ngươi, vừa ôm vừa khóc, hai người các ngươi khẳng định có vấn đề. Được rồi, ngươi, Tần Mệnh, đủ bác ái. Người ta ăn trong bát, nhìn vào nồi, ngươi là ngay cả trong chậu còn chưa xuống nồi cũng không buông tha a.
- Tiểu nha đầu ngươi biết cái gì.
Tần Mệnh buồn bực, việc này náo loạn, quả thật thô lỗ. Hắn mím môi, gãi gãi đầu, ho nhẹ vài tiếng, đi về phía Đường Ngọc Chân và Đường Ngọc Sương.