Một hình ảnh yên tĩnh và thanh lịch, mang lại một chút mỹ cảm cho rừng rậm hung hiểm.
Đường Ngọc Chân rất bình tĩnh, thanh nhã đoan trang lại cao quý, xưng là thiên hương, nhưng trái tim của nàng kỳ thật còn đang nổi lên tầng tầng gợn sóng. Khi thanh tẩy cơ thể trong hồ, tỷ tỷ thậm chí một không nói một lời, trở lại đây cũng không nói gì, nàng không hiểu suy nghĩ của tỷ tỷ. Cẩn thận ngẫm lại, hình như cũng không có gì, tính cách tỷ tỷ chính là như vậy, nhưng lại cẩn thận ngẫm lại, hình như lại có cái gì. Trái tim nàng chưa bao giờ bình tĩnh như bây giờ.
- Ta có một vấn đề không đúng thời điểm.
Phàm Tâm lặng lẽ hỏi Tần Mệnh.
- Vậy đừng nói nữa.
- Ngươi cùng Ngọc Chân công chúa rốt cuộc có quan hệ gì.
- Coi như bằng hữu đi.
Phàm Tâm tiến lại gần bên cạnh Tần Mệnh, thanh âm thấp hơn.
- Bằng hữu đến mức độ nào?
Tần Mệnh thu hồi ánh mắt, liếc nhìn Phàm Tâm:
- Ngươi nhàn rỗi a.
- Hỏi một chút không được a, trong lòng có quỷ?
Tần Mệnh lười cùng nàng hồ nháo, nhìn chỗ Đường Ngọc Chân, rũ mi mắt xuống, chỉ chốc lát sau lại nhìn về phía nơi đó. Một khắc này, bất thình lình, hắn bỗng nhiên có chút bối rối, ai là Đường Ngọc Chân? Nơi đó có hai thiếu nữ đang ngồi, cùng trang phục, cùng một nghi thức, cùng một mạng che mặt, cùng một tư thế ngồi, còn mang theo cùng một tấm màn che, thoạt nhìn một còn tưởng rằng là hoa mắt. Tần Mệnh lúc trước thật sự không chú ý nhiều, lúc này càng nhìn càng cảm giác kỳ quái, ai là Đường Ngọc Chân? Còn ai khác nữa sao? Người có thể ngồi bên cạnh công chúa hẳn là địa vị không thấp.
- Có mấy người ở đó?
Tần Mệnh bỗng nhiên hỏi Phàm Tâm.
Phàm Tâm nhướng mày nhỏ xinh đẹp, nhìn Tần Mệnh:
- Một a.
- Một?
Tần Mệnh nhắm mắt lại, cúi đầu, lại nhìn về phía nơi đó.
- Rõ ràng hai người.
- Vậy ngươi còn hỏi, thần kinh.
-.....
Tần Mệnh nhìn bên trái rồi nhìn bên phải, tuy rằng mạng che nửa mặt các nàng, nhưng ít nhiều có thể cảm nhận được thần thái của các nàng cũng vô cùng giống nhau, nhịn không được gọi một tiếng:
- Công chúa điện hạ?
Đường Ngọc Chân cùng Đường Ngọc Sương đều mở mắt ra.
Ánh mắt Đường Ngọc Sương trong trẻo lạnh lùng, mang theo sự lạnh lùng bẩm sinh, trong lòng Đường Ngọc Chân rối loạn, cũng không muốn biểu hiện ra cái gì nữa, cố gắng bình tĩnh, cho nên ánh mắt cũng có vẻ lạnh lùng.
Tần Mệnh nhìn một cái, phải, càng không phân biệt được. Thật kỳ lạ, người kia là ai? Cẩn thận hồi tưởng lại trận chiến đấu phát sinh trong đầm lầy, hai nữ tử này hình như đều là ở cùng một chỗ, lúc ấy còn tưởng rằng là thị vệ bên người.
Đường Ngọc Sương bỗng nhiên đứng dậy:
- Tần Mệnh, theo ta tới đây.
Đường Ngọc Chân trong lòng một hoảng hốt, đang muốn mở miệng, lại bị Đường Ngọc Sương dùng ánh mắt đè xuống.
- Có việc gì?
Tần Mệnh cũng không muốn cùng Đường Ngọc Chân nháo hiểu lầm nữa, hơn nữa ngữ khí của nàng còn lạnh như băng, nghe cũng xa lạ.
Đường Ngọc Sương không để ý tới, đi thẳng về phía rừng cây phía trước.
Tần Mệnh ngồi một lát, nhưng vẫn đứng dậy đi theo.
Bầu trời đầy mây chiếu rọi núi rừng nhấp nhô, rắc xuống tầng tầng hào quang, cây cối cùng rêu xanh đều nhuộm một màu đỏ rực, trong rừng rất yên tĩnh, ngay cả mấy cường giả hoàng thất thủ hộ nơi này cũng tự giác lui ra xa.
- Nữ tử đó là ai?
Tần Mệnh đi theo, tiện tay hái cành khô, xoay quanh trong tay.
- Ngươi không biết?
- Ta có nên biết không, nàng trông rất giống ngươi.
Đường Ngọc Sương quay đầu nhàn nhạt nhìn Tần Mệnh, lại đi xa xa vài bước.
- Sao đột nhiên xa lạ rồi? Ở trong đầm lầy là ngươi đột nhiên ôm ta, ta không cố ý chiếm tiện nghi ngươi a, không đến mức tức giận như vậy chứ?
Tần Mệnh đi theo vài bước, kỳ quái nói:
- Đừng không nói lời nào, gọi ta đến có chuyện gì? Ta không muốn bị hiểu lầm nữa.
- Ôm đều đã ôm, trong sạch đã không còn, còn nói cái gì hiểu lầm.
Đường Ngọc Sương đưa lưng về phía Tần Mệnh, thanh âm thanh linh dễ nghe, lại có ngạo khí nhàn nhạt cùng giá lạnh như băng, phảng phất vô hình đẩy ra khoảng cách hai người, hơn nữa còn bảo trì khoảng cách.
- Sao lại không còn trong sạch rồi? Lúc ấy tình huống nguy hiểm, ta là vội vàng cứu người, cũng là đang cứu ngươi, tuy rằng hơi có chút tiếp xúc thân thể như vậy, nhưng cũng là trong phạm vi tình lý, có thể chấp nhận được.
Tần Mệnh vừa sốt ruột vừa buồn bực, Đường Ngọc Chân này thật sự muốn làm cái gì, chẳng lẽ thật sự muốn dựa vào ta?
- Công chúa đại biểu cho hình tượng hoàng thất, trước khi xuất giá phải thủ thân như ngọc, giữ mình trong sạch, không được tiếp xúc thể xác với bất kỳ nam tử nào. Ôm ấp trước mặt mọi người, thành ra thể thống gì? Truyền đi ra ngoài, lấy tin đồn, nói cái gì trong sạch.
Đường Ngọc Sương ngôn ngữ sắc bén, lúc cao lúc thấp, lại càng ngày càng lạnh, lại có một cỗ uy nghiêm khó hiểu.
Tần Mệnh hơi há miệng, Đường Ngọc Chân này thật sự làm sao vậy?
- Hôm nay ngươi uống nhầm thuốc? Ta có lòng tốt cứu người, sao còn hồ đồ đem ngươi không còn trong sạch ?
- Làm càn!
Đường Ngọc Sương bất ngờ xoay người, lông mày liễu khẽ tụ lại, không giận tự uy.
- Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai? Trong lãnh thổ của hoàng triều, ngươi là thần dân của hoàng triều!
Sắc mặt Tần Mệnh hơi trầm xuống, đột nhiên kéo mạng che mặt Đường Ngọc Sương xuống:
- Ít thái độ thế này lại với ta? Giả tạo cái gì? Có gì thì nói cho tốt, từ từ nói. Không phải chỏ là ôm một chút sao, là ngươi kìm lòng không được, cũng không phải là ta cố gắng kéo ngươi lại. Ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Nói rõ ràng đi.