Mỗi một hạt cát đen đều là rất nặng, trong tương lai sẽ cùng phát triển với sức mạnh Mã Đại Mãnh, ngày càng nặng.
Hàng trăm triệu hạt cát đen đột nhiên được bao phủ khắp cơ thể, có thể đạt được trọng lượng gần mười vạn cân. Tuy rằng không đến mức đè bẹp Ngân Hoàng Thiên Chuẩn, nhưng tuyệt đối có thể làm cho tốc độ của nó bị ảnh hưởng, không thể thong dong như vậy.
- Phối hợp ăn ý! Cuối cùng ngươi vẫn có chút tác dụng.
Hai mắt Hắc Phượng dâng lên vòng xoáy nguy hiểm, nó là Hắc Phượng bán huyết, tốc độ cũng vượt qua tuyệt đại đa số mãnh cầm, chỉ là so với Ngân Hoàng Thiên Chuẩn loại này kém một chút, nhưng hiện tại tốc độ hai bên kéo gần, không kém bao nhiêu, nó hoàn toàn không cần phải băn khoăn nữa.
- Nhanh lên! Thời gian ta khống chế có hạn, tốc chiến tốc thắng.
Mã Đại Mãnh giơ cao cự phủ, sát khí đằng đằng.
Tên hỗn đản đáng ghét, dám âm thầm gài bẫy ta!
Ngân Hoàng Thiên Chuẩn run rẩy thân thể, phóng thích ngân huy, nhưng thế nào cũng không bỏ được hắc sa đầy người, nó cũng không chút suy nghĩ, xoay người chạy trốn về phía xa xôi. Mất đi ưu thế tốc độ, chẳng khác nào mất đi cảm giác an toàn, dù sao nó vẫn còn nhỏ, chưa từng trải qua tình huống như vậy, hơn nữa đầu còn đang máu chảy dữ dội, lộ ra xương cốt.
Rời khỏi đầm lầy đi tìm chủ nhân của để được giúp đỡ.
- Hiện tại mới muốn đi, đã muộn.
Hắc Phượng nhe răng cười triển khai truy kích, toàn thân bắt đầu khởi động hắc viêm, ở phía trên hội tụ thành hắc liên khổng lồ. Nó một bên bay lên, một bên kiểm soát hắc liên, đánh ra từng cánh hoa, giống như đạn pháo hạng nặng trải dài trên bầu trời.
Mã Đại Mãnh hai mắt trở nên đen kịt, khống chế hắc sa không ngừng biến hóa vị trí. Khi thì phiêu ly rời thân thể Ngân Hoàng Thiên Chuẩn, giảm bớt trọng lượng, khi thì mạnh mẽ hội tụ, áp chế thân thể của nó, hoặc là đột nhiên hội tụ đến cánh trái, tóm lại không ngừng quấy rối, hạn chế tốc độ bình thường của nó.
Bành! Bành! Bành!
Cánh hoa Hắc Liên liên tục bạo kích, dưới sự trợ giúp của Mã Đại Mãnh, tám chín phần mười đánh vào trên người nó, bộc phát ra liệt diễm kinh thiên, càng đánh tan ngân sắc quang huy, đánh mạnh vào thân thể Ngân Hoàng Thiên Chuẩn.
Bầu trời đầm lầy mây mù bao phủ biến thành chiến trường kịch liệt, hòa với tiếng nổ lớn cùng tiếng kêu thảm thiết, hắc viêm rơi xuống đầy trời, cũng trộn lẫn lông vũ màu bạc.
Ngân Hoàng Thiên Chuẩn càng ngày càng hoảng hốt, không có ý muốn quay đầu nghênh chiến, chỉ lo buồn bực xông lên.
Thế này càng tiện nghi cho Hắc Phượng, nó cắn ở phía sau không chút cố kỵ mãnh công.
Bên ngoài đầm lầy, đám người Tần Mệnh lần lượt nghe được tiếng vang nặng nề, giống như đầm lầy đang phát sinh chiến đấu nào đó. Bọn họ không để ý tới, hơn nữa thanh âm đứt quãng, vô cùng xa xôi, phỏng đoán hẳn là Hắc Phượng đang bắt giết Cửu Hoàn Xà, hoặc là phát hiện con mồi khác.
Nhưng nghe xong liền phát hiện có gì đó không ổn.
- Chiến đấu giống như đang di chuyển về phía này.
Có một vị tinh anh hoàng thất nhìn về phía xa, tốc độ di chuyển rất nhanh, từ thanh âm đứt quãng có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
Tần Mệnh chậm rãi đứng dậy, Hắc Phượng gặp phải Linh Yêu cường đại?
- Muốn đi qua xem một chút?
Lăng Tuyết nhẹ nhàng đánh thức Yêu Linh đang ngủ say trên vai, chuẩn bị xuất kích.
Tần Mệnh đi về phía trước vài bước, đang muốn ngưng thần lắng nghe, kết quả thanh âm chiến đấu đột nhiên đứt đoạn, một lát sau cũng không xuất hiện nữa.
Kết thúc chưa?
- Trời sắp tối, rất nhiều Linh Yêu trong đầm lầy bắt đầu hoạt động, đừng phục kích nữa.
Có mấy vị tinh anh hoàng thất đi tới, bọn họ đi tới khu đầm lầy đã nửa tháng, chưa bao giờ dám đi vào hoạt động trong đêm. Nhưng đó là Hắc Phượng a, cho dù gặp được nguy hiểm, rời đi là tốt rồi, sao còn đánh nhau?
- Các ngươi ở đây chờ, ta đi qua xem một chút.
Tần Mệnh giương cánh bay lên trời, tiến vào khu đầm lầy.
Đường Ngọc Chân và Đường Ngọc Sương cũng đều đứng dậy, nhìn theo Tần Mệnh rời đi.
- Vực dậy tinh thần.
Đội ngũ hoàng thất nắm chặt vũ khí, vây quanh hai vị công chúa.
Nhưng không bao lâu, Tần Mệnh bỗng nhiên trở về, từ trên cao rơi xuống, thu hồi cánh chim, biểu tình có chút kỳ quái, nhìn mọi người khẩn trương, bỗng nhiên lại nở nụ cười.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Phàm Tâm bước nhanh tới.
- Chuẩn bị chút củi, hôm nay thêm bữa ăn, có thứ tốt.
Tần Mệnh đứng trên cao nói chuyện, Hắc Phượng nâng Mã Đại Mãnh từ trên trời giáng xuống, trên móng vuốt còn giữ một con mãnh cầm cả người đầy máu, đã bị hắc viêm thiêu đốt nhìn không ra bộ dáng.
- Ha ha, không bắt được Cửu Hoàn Xà, bắt được một con Ngân Hoàng Thiên Chuẩn! Nghe này, đây là thuần huyết, ha ha.
Tâm tình Mã Đại Mãnh rất tốt, cầm Ngân Hoàng Thiên Chuẩn ném tới phía trước, hắc viêm đã đem thiêu sạch sẽ lông của nó, cũng không cần xử lý nữa.
- Ngân Hoàng Thiên Chuẩn ? Thuần huyết?
- Làm sao ngươi bắt được nó?
- Là loại linh cầm lấy tốc độ xưng bá?
- Ngân Hoàng Thiên Chuẩn làm sao lại ở trong đầm lầy.
Đội ngũ hoàng thất đều kinh hô, không thể tin được tụ tập lại.
Ngay cả Đường Ngọc Chân cùng Đường Ngọc Sương cũng trao đổi ánh mắt, không quá tin tưởng.
- Không sai được, mau đi nhặt củi, bảo bối này đủ để chúng ta ăn một bữa.
Mã Đại Mãnh cầm cự phủ lên bắt đầu thu thập, Ngân Hoàng Thiên Chuẩn hình thể rất lớn, hai cánh rộng gần mét, thân dài hơn ba thước, ngay cả xương thịt cũng đủ phân.