Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 557 - Chương 557 - Sinh Tử Tồn Vong (1)

Chương 557 - Sinh Tử Tồn Vong (1)
Chương 557 - Sinh Tử Tồn Vong (1)

Chỉ là thời gian cấp bách, hắn không có cơ hội thử tìm hiểu Đại Diễn Kiếm Điển thức thứ năm.

Trước tiên đem cảnh giới xông lên cũng không tệ.

Đêm khuya, mây đen cuồn cuộn, che khuất bầu trời đầy sao.

Lôi Thiềm trong cơ thể Tần Mệnh lần thứ hai dẫn động thiên thế, bao phủ hơn mười dặm núi rừng, sấm chớp nổi lên, đánh thức màn đêm ngủ say, rất nhiều đội ngũ tân binh không rõ tình huống đều nhao nhao nhìn lên bầu trời, âm thầm cảnh giác.

Đội ngũ hoàng thất lại vẻ mặt cười khổ, thật đột phá sao? Nhưng thiên uy này là chuyện gì vậy? Không nghe nói Huyền Võ Cảnh đột phá còn có thể dẫn phát lôi điện.

- Làm sao hắn làm được? Ta cũng ăn thịt Ngân Hoàng Thiên Chuẩn a, cũng ăn không ít a, sao không đột phá? Phàm Tâm rất buồn bực, hồi tưởng lại trà hội bát tông năm đó, nàng cùng Tần Mệnh cảnh giới giống nhau, ở chung không hề áp lực, nhưng hai năm qua, Tần Mệnh thế nhưng như pháo trời liên tiếp đột phá, đem nàng bỏ lại xa xa phía sau.

Ánh mắt Đường Ngọc Sương hơi phức tạp, thất trọng thiên? Hắn muốn vượt qua Đường Thiên Khuyết sao? Lúc Tần Mệnh đi tới hoàng thành mới là Huyền Võ Cảnh tứ trọng thiên, trước sau không tới bốn tháng, lại tiến vào Thất Trọng Thiên? Tuy rằng nói Huyễn Linh Pháp Thiên thiên địa địa cơ duyên, có thể sẽ sinh ra các loại biến hóa không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng lần đột phá này của Tần Mệnh có phải là quá dễ dàng hay không?

Đường Ngọc Sương từ trong lòng chướng mắt Tần Mệnh, thô lỗ, dã man, sát phạt quá độ, còn có chút ngạo mạn, nếu như không phải lo lắng đến lợi ích của hoàng thất, nàng tuyệt đối sẽ không tiếp nhận hôn ước. Thế nhưng, nàng lại không thể không thừa nhận Tần Mệnh quả thật có chỗ hơn người, có một cỗ xung lực liều mạng mà đệ tử hoàng thành đều không có, đây là một người thuần túy vì luyện võ, bởi vì thuần túy cho nên không sợ hãi, bởi vì thuần túy cho nên kiên định.

- Tỷ tỷ, kỳ thật hắn rất ưu tú.

Đường Ngọc Chân nhẹ giọng thì thầm.

- Thiên phú ưu tú, cũng không có nghĩa là phẩm hạnh ưu tú. Hắn dã man hiếu chiến, không cam lòng tịch mịch, định mệnh hắn là một người đầy tham vọng. Trước hai mươi tuổi cũng đã như vậy, sau hai mươi tuổi còn chịu nổi sao?

Phần phức tạp trong ánh mắt Đường Ngọc Sương chợt tiêu tán, thay vào đó là sự lạnh lùng cùng uy nghi.

- Phẩm hạnh của hắn kỳ thật không tệ, ta ở chung với hắn mấy ngày, thật ra hắn là loại người ngoài lạnh trong nóng. Có thể là cuộc sống nô bộc của Thanh Vân tông để lại cho hắn một bóng ma, hắn đối xử với người khác đều mang theo cảnh giác cùng đề phòng theo bản năng, đối đãi với những người muốn thương tổn hắn, hắn đều sẽ trở thành kẻ địch, thủ đoạn tàn nhẫn càng giống như đang tự bảo vệ mình. Đối xử với những người bày tỏ thiện chí với hắn, hắn sẽ lịch sự và thân thiện, ta tin tưởng trong tâm hắn mong muốn có thể giúp người làm điều tốt.

Đường Ngọc Chân nhẹ nhàng nói, lẳng lặng nhìn Tần Mệnh xa xa.

Đường Ngọc Sương thản nhiên nhìn Đường Ngọc Chân:

- Làm sao? Động tình?

- Không có, ta không có, ta làm sao có thể chứ.

Đường Ngọc Chân hoảng hốt, ngữ khí hơi vấp.

- Tốt nhất là không có, nhớ kỹ thân phận của ngươi, nhớ kỹ sứ mệnh của ngươi. Công chúa hoàng thất bất kể là ở hoàng cung hay là gả xa quê hương, đều phải tâm hệ hoàng thất, hết thảy lấy lợi ích hoàng thất làm trọng, không thể có tình cảm cá nhân xen lẫn.

Thần sắc Đường Ngọc Chân tối sầm lại.

- Ta nhớ rõ, vẫn nhớ rõ.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Mệnh từ trong minh tưởng thức tỉnh, nhưng Đường Thiên Khuyết còn chưa trở về, hắn nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện, vững chắc cảnh giới thất trọng thiên.

Hắc Phượng bị đoàn hắc viêm bao bọc, tiếp tục rèn luyện huyết mạch. Đối với Linh Yêu mà nói, tác dụng của huyết tinh quá lớn, nhất là huyết tinh sinh linh thuần huyết, còn có thể mang đến thu hoạch ngoài ý muốn.

Từ sáng sớm đến trưa lại đển tối.

Tần Mệnh vẫn đang chờ đợi, cuối cùng sau khi trời tối đã chờ được Đường Thiên Khuyết.

Đường Thiên Khuyết long hành hổ bộ, khí thế hùng hồn, giơ tay nhấc chân đều có khí phách vương giả, còn có khí thế uy nghiêm đặc hữu của hoàng thất, nhưng đến gần mới phát hiện trong mắt hắn đầy tơ máu cùng mệt mỏi trên mặt.

Tần Mệnh bước nhanh nghênh đón:

- Thế nào rồi?

Lăng Tuyết, Mã Đại Mãnh, Lục Ngai, còn có Phàm Tâm đều đứng lên, khẩn trương nhìn Đường Thiên Khuyết. Bọn họ chờ mong Đường Thiên Khuyết có thể gật đầu, rồi lại không hy vọng hắn gật đầu, tựa như bọn họ hy vọng Tần Mệnh đi cứu Yêu Nhi, lại không hy vọng hắn đi cứu. Nơi đó rất nguy hiểm, kế hoạch càng mạo hiểm hơn, cửu tử nhất sinh đều là lời trấn an. Nói không chừng đi, liền vĩnh viễn không trở về được.

Đường Thiên Khuyết nhìn Tần Mệnh một chút, trầm mặc một lát, chậm rãi gật đầu:

- Hoàng thất đồng ý hành động, nhưng...

Tần Mệnh đang muốn kích động, một câu nhưng giống như chậu nước lạnh từ đầu dội xuống.

- Nhưng cái gì?

- Chúng ta không tin ngươi có thể đánh thức Phong Thiên Tà Long Trụ.

- Ta chắc chắn có thể làm được.

- Đây không phải là một lời đảm bảo là có thể được thực hiện. Phụ hoàng cho ta câu trả lời khẳng định, Phong Thiên Tà Long Trụ là lực lượng khống chế phong ấn Huyễn Linh Pháp Thiên, trải qua mấy ngàn năm mà không tan, cho dù tập hợp lực lượng của tất cả cường giả hoàng triều, cũng rất khó hủy diệt nó. Nhưng các trưởng bối trong hoàng thất cũng đều rõ ràng vấn đề nghiêm trọng hiện tại, bọn họ hôm nay khẩn cấp triệu tập hội nghị lão tổ thế gia hoàng thành cùng toàn thể trưởng lão Thánh Đường, một quyết định, quyết không thể để cho Thanh Yêu Tộc khống chế Phong Thiên Tà Long Trụ.

Bình Luận (0)
Comment