Sau một canh giờ, Âm Dương Tú thuận lợi hoàn thành, trong lúc đó có đội tuần tra đi qua gần đó, bị Ngưỡng Nguyên Thú khéo léo đẩy đi. Đội ngũ tuần tra trên đảo tuy rằng vô cùng nhiều, nhưng cảnh giác thật sự là yếu đi một chút, trong tiềm thức bọn họ căn bản không cho rằng có ai có thể xông vào đảo, hoặc là ai có thể từ trong Tiên Đằng viên chạy ra.
Bạch Tiểu Thuần và Viên Cương hoàn thành linh hồn đồng khế, sau khi đối thoại đơn giản, xác định không có gì khó chịu.
Tần Mệnh tận mắt chứng kiến nghi thức Âm Dương Tú thần bí, nhìn thấy một người sống mâu thuẫn mãnh liệt chậm rãi biến thành tử sĩ trung thành, hắn khen vài câu, cũng ở trong lòng thêm cẩn thận, hắn cũng không hy vọng mặt mình một ngày nào đó không rõ xuất hiện trên người Bạch Tiểu Thuần.
- Ta thật sự muốn luyện ngươi rồi.
Bạch Tiểu Thuần nhàn nhạt nở một nụ cười, trong ánh mắt nhìn về phía Tần Mệnh xuất hiện một tia nóng bỏng.
- Nói đùa?
- Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền nhìn trúng ngươi.
Tần Mệnh nhìn hắn một mắt thật sâu, cả người sợ hãi.
- Vì sao không ra tay?
- Lực lượng linh hồn của ngươi rất mạnh, có thể là bị chúng vương truyền thừa ảnh hưởng đi, ta lúc ấy không nắm chắc khống chế, thăm dò vài lần liền từ bỏ.
- Ngươi còn thăm dò qua...
- Bên cạnh ngươi có một Yêu Nhi nguy hiểm, ta không nắm chắc liền không thật sự ra tay. Về sau muốn chậm một đoạn thời gian, ở Huyễn Linh Pháp Thiên ra tay, kết quả ngươi càng ngày càng mạnh.
Bạch Tiểu Thuần nói thờ ơ lạnh nhạt, nhưng nghe vào tai Tần Mệnh lại có loại cảm giác kinh hồn bạt vía.
- Ta có phải nên may mắn hay không?
Nụ cười trên mặt Tần Mệnh hơi khổ, trách không được Bạch Tiểu Thuần luôn mỉm cười với hắn. Trước kia còn đang kỳ quái nụ cười mỉm này có ý gì, thì ra là đang nhìn con mồi. Đáng buồn, ta còn tưởng rằng Bạch Tiểu Thuần có hảo cảm với ta, hai người có thể kết giao bằng hữu.
- Sau này sẽ không ra tay.
Bạch Tiểu Thuần cười khẽ xua tan băn khoăn của Tần Mệnh.
Tần Mệnh giật giật khóe miệng, cho hắn cái ha ha. Tương lai ngàn vạn lần đừng bị Bạch Tiểu Thuần vượt qua, bằng không nhân vật nguy hiểm này có thể khống chế hắn bất cứ lúc nào.
- Đây là Thanh Mặc, còn có hai cái sừng thú, các ngươi xử lý đơn giản.
Ngưỡng Nguyên Thú đưa cho Tần Mệnh cùng Bạch Tiểu Thuần mỗi người một khối Thanh Mặc cùng sừng thú, còn có áo choàng đen.
Thanh Mặc bôi đen làn da trắng nõn của hai người, sừng thú dính lên đầu, lại khoác áo choàng, ở trong đêm đen thoạt nhìn cùng Thanh Yêu Tộc không có gì khác nhau. Dù sao cũng không có ai nghĩ tới sẽ có người ngoài ở chỗ này, còn dám nghênh ngang loạn chuyển trong tộc.
Sau khi cải trang xong xuôi, Viên Cương và Ngưỡng Nguyên Thú đi ở phía trước, Tần Mệnh cùng Bạch Tiểu Thuần theo sát phía sau, bốn người công khai đi vào vùng trung tâm Thanh Yêu Tộc, một khu vườn chiếm diện tích rất lớn, bên trong tất cả đều là nhân vật quan trọng của Thanh Yêu Tộc cùng gia quyến của hắn.
Địa vị nơi này tương đương với hoàng cung trong hoàng thành, chỉ là không sâm nghiêm như hoàng cung Kim Bằng hoàng thành, cũng không xa hoa hào hùng như vậy.
Lâm viên có rất nhiều lối vào, họ đi vào từ nơi Viên Cương thường xuyên ra vào. Tộc nhân thủ hộ hành lễ đơn giản, ngay cả điều tra cũng không tra. Viên Cương tuy rằng thiên phú không đủ, thực lực không mạnh, nhưng ỷ vào thân phận gia gia, vẫn có chút địa vị, so với Ngưỡng Nguyên Thú gia đạo xuống dốc mạnh hơn rất nhiều.
Bọn họ liên tục thuận lợi thông qua vài vòng, Tần Mệnh cùng Bạch Tiểu Thuần thoáng thở phào nhẹ nhõm, tư thế đi càng tự nhiên hơn.
- Lần này ta cùng ngươi tiến vào, rất nghĩa khí. Đúng không?
Bạch Tiểu Thuần thì thầm.
- Đương nhiên, ta sẽ nhớ cả một đời này.
Tần Mệnh nắm chặt hai tay, thời khắc chuẩn bị chiến đấu.
- Ta vì ngươi, lãng phí hai vị trí Âm Dương Tú, đúng không?
- Đúng, như thế nào?
- Giúp ta khống chế Ngưỡng Thiên Thù, ta muốn luyện hắn thành khôi lỗi.
Tần Mệnh kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thuần, nhưng không vội vàng đáp ứng:
- Xem tình huống đi. Nếu Yêu Nhi và hổ con thực sự bị bắt, ta một chắc chắn sẽ tự tay chặt hắn!
- Để cho hắn trở thành khôi lỗi của ta, tùy ý ngươi xử trí, không phải tốt hơn sao?
- Ta xử trí chính là chặt hắn!
- Ta trước kia tính toán làm thế nào luyện Ôn Thiên Thành.
Bạch Tiểu Thuần nhẹ nhàng phiêu phiêu nói ra một câu, lại làm cho Tần Mệnh cả người đều rét run, lông tơ đều muốn dựng thẳng lên, trách không được trong hoàng thành đều sợ hắn, gã này không phải là đem tất cả nhân kiệt cùng yêu nghiệt đều nhìn chằm chằm chứ?
- Ngưỡng Thiên Cừu có huyết mạch thuần khiết của Thanh Yêu Tộc, lại có thể đánh bại Ôn Thiên Thành, hắn không làm khôi lỗi của ta quá đáng tiếc.
Bạch Tiểu Thuần thoạt nhìn tao nhã, tuấn tú hữu hảo, kỳ thật đôi mắt kia nhìn chằm chằm người thật không ít, không chỉ có Ôn Thiên Thành, còn có Tiết Thiền Ngọc, chỉ là quá mạo hiểm, một một khi bị Lăng Tiêu Tông cùng Tiết gia phát hiện, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Viên Cương và Ngưỡng Nguyên Thú đi trước đều vẻ mặt đầy xám đen, trong thế hệ mới của Thanh Yêu Tộc, Ngưỡng Thiên Cừu đó là tồn tại đứng đầu, có địa vị mà những người khác chỉ có thể nhìn lên, nhưng hai người phía sau lại đang tranh luận là đem Ngưỡng Thiêm Cừu giết chết hay là đem luyện? Làm thế nào âm thanh lọt vào tai cảm thấy kỳ lạ.