Nhưng hôm nay Ngưỡng Nguyên Thú bất chấp tất cả, lại là trộm y phục tộc trưởng, lại trộm những bảo khí này, có thể nói là trộm cắp kiểu bạo tẩu như phát điên, chỉ cần có thể cứu Bạch Tiểu Thuần cùng Tần Mệnh, những thứ khác đều bất chấp tất cả. Quản hắn tín ngưỡng hay không tín ngưỡng cái gì, quản hắn địa vị hay không địa vị cái gì, cứu người mới quan trọng.
Kén cây không ngăn cản trường mâu, để hắn vươn vào. Dù sao vốn cũng là đồng nguyên, giữa hai bên còn có liên hệ.
Muốn phá vỡ kén cây, đây là biện pháp duy nhất, nếu không chỉ dựa vào lực lượng của Tần Mệnh cùng Bạch Tiểu Thuần, hoàn toàn không có khả năng.
Tần Mệnh cùng Bạch Tiểu Thuần cầm trường mâu, mạnh mẽ phát lực, thật sự là từ bên trong giãy dụa đi ra.
Họ trao đổi ánh mắt, biểu thị an toàn, trạng thái tốt, có thể hành động.
- Tiểu tổ, chuẩn bị sẵn sàng, một khi có chuyện ngoài ý muốn, lập tức thử đánh thức Phong Thiên Tà Long Trụ.
Tần Mệnh tim đập nhanh hơn, cảnh giác nhìn đại thụ, nuốt nước miếng, mở ra hai cánh.
Lẳng lặng chờ một lát, đại thụ không có động tĩnh.
Bạch Tiểu Thuần, Tần Mệnh, Ngưỡng Nguyên Thú đều cứng đờ ở đó, mồ hôi lạnh treo đầy trán.
Nhất định phải cẩn thận lại không được phân tâm, lấy thực lực của đại thụ, tùy tiện quăng dây mây là có thể đem bọn hắn quất thành mảnh nhỏ.
Rất lâu sau, đại thụ không có động tĩnh, Tần Mệnh mới giương cánh bay đi, giữ chặt Bạch Tiểu Thuần cùng Ngưỡng Nguyên Thú, lao qua trên cao, rơi xuống vị trí Ngưỡng Nguyên Thú chỉ định.
Mạo hiểm đến may mắn.
Khoảnh khắc rơi xuống đất, ba người đều thở phào nhẹ nhõm.
- May mà có ngươi.
Tần Mệnh vỗ nhẹ bả vai Bạch Tiểu Thuần, thở dốc, một lát ngắn ngủi, so với đánh ác chiến còn mạo hiểm kích thích hơn.
- Trước tiên đừng vội cảm ơn, chúng ta tuy rằng đã tiến vào, nhưng nếu không thành công, đi ra ngoài sẽ khó khăn.
Bạch Tiểu Thuần hoạt động thân thể, cả người đau đớn, nếu không phải có Sinh Mệnh Thủy, hiện tại hắn cũng là ở trạng thái nửa hôn mê, mặc dù như vậy, tư vị bị gai nhọn trong dây mây cắm đầy toàn thân vẫn rất khó chịu.
- Bản đồ đâu?
Tần Mệnh nhìn Ngưỡng Nguyên Thú, không thể không cảm khái Âm Dương Tú của Bạch Tiểu Thuần đáng sợ, lại có thể đem một người Thanh Yêu Tộc khống chế vâng lời, hơn nữa còn không có cảm giác kháng cự. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ ai cũng sẽ không tin, trách không được ngay cả hoàng thất cũng coi Bạch Tiểu Thuần là bảo bối lại cảm thấy nguy hiểm, chờ tương lai hắn trưởng thành, quả thực chính là một mẫu thể gián điệp.
- Nơi này là bản đồ phân bố chủ yếu trong tộc, ta vẽ đơn giản.
Ngưỡng Nguyên Thú lấy ra một tấm da thú.
- Yêu Nhi đâu?
- Ta hỏi thăm qua, chỗ Ngưỡng Thiên Cừu nơi đó trừ tám thiếu nữ, chỉ là không biết có nữ tử ngươi tìm hay không.
- Ngưỡng Thiên Cừu đã trở về?
Tần Mệnh trong lòng căng thẳng, sợ Ngưỡng Thiên Cừu làm chuyện gì thương thiên hại lý.
- Đang họp trong tộc.
- Vừa lúc, ta sẽ đi ngay bây giờ.
- Trước tiên chờ một chút, Ngưỡng Thiên Cừu là cháu ruột của lão tộc trưởng, địa vị rất cao, nơi hắn ở là ở giữa cung điện, muốn vào nơi đó cơ hồ không có khả năng.
- Ngươi có đề nghị gì không?
Bạch Tiểu Thuần hỏi, bọn họ hiện tại đang ở trong hang ổ của Thanh Yêu Tộc, chỉ có thể dựa vào Ngưỡng Nguyên Thú.
- Ta tìm một người, một vị cháu ruột của tộc lão. Nếu như có hắn mang theo, lại có ta đi cùng, có thể đem các ngươi ngụy trang thành Thanh Yêu Tộc chúng ta, mang đến nơi Ngưỡng Thiên Cừu.
- Hắn có thể đáp ứng...
Bạch Tiểu Thuần vừa mở miệng, ánh mắt liền thay đổi.
Âm Dương Tú? Khôi lỗi của ta thế nhưng lại mang theo những người khác đến tiếp nhận Âm Dương Tú?
Sắc mặt Tần Mệnh cũng thay đổi, cái này phải cần khống chế linh hồn khủng bố cỡ nào, mới có thể làm cho khôi lỗi làm ra chuyện như vậy.
Bạch Tiểu Thuần cười khổ lắc đầu, Âm Dương Tú đối với hắn mà nói là chuyện rất thần thánh rất trang trọng, chưa bao giờ lãng phí bất kỳ một khôi lỗi nào, hơn nữa hiện tại linh hồn lực lượng khống chế số lượng khôi lỗi có hạn, một khi vượt quá, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến khôi lỗi khác, một khi tập thể phản loạn, hắn sẽ chết rất thảm.
- Có khó khăn không?
Tần Mệnh chú ý tới sắc mặt Bạch Tiểu Thuần không thích hợp.
- Có!!
Bạch Tiểu Thuần trả lời rất khẳng định.
- Vượt qua được không? Tần Mệnh thăm dò hỏi.
- Ta hiện tại bỗng nhiên rất hối hận, hối hận khi đồng ý giúp ngươi.
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu.
Ngưỡng Nguyên Thú nói:
- Ta cùng hắn ước định tới nơi này, không sai biệt lắm sắp tới rồi. Hắn so với ta nhỏ hơn một tuổi, nhưng thiên phú bình thường giống nhau, hiện tại chỉ là Linh Võ cảnh cửu trọng thiên.
Ngưỡng Nguyên Thú kỳ thật cũng là hậu duệ của một vị trưởng lão, trưởng lão kia còn là bàng hệ của lão tộc trưởng, đáng tiếc trưởng lão sau đó đã chết, bọn họ dần dần xuống dốc. Mặc dù còn có chút địa vị, nhưng muốn dẫn hai người vào trong tộc quần, rất không thực tế, do đó mới nghĩ đến việc tìm tộc nhân khác, phải có địa vị, càng phải có thực lực hơi yếu, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới một người... Viên Cương!
Chỉ chốc lát sau, Viên Cương không vội vàng đi tới nơi này, kỳ quái tại sao lại có ba người:
- Ngươi nói mang về cho ta một bảo bối? Ở đâu?
- Ở chỗ ta.
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần hơi ngưng tụ, linh hồn quấn quanh bạo kích trước mặt, xông vào trong thân thể Viên Cương, đem linh hồn gắt gao quấn lấy.
Viên Cương nhất thời cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy, đáy mắt dấy lên lửa giận hừng hực, tức giận nhìn Ngưỡng Nguyên Thú, nhưng nửa câu cũng không nói nên lời.
- Phía trước có một chỗ an toàn.
Ngưỡng Nguyên Thú tự mình khiêng Viên Cương, mang theo Tần Mệnh cùng Bạch Tiểu Thuần rời đi.
- Cần bao nhiêu thời gian?
Tần Mệnh hỏi.
- Linh Võ cảnh rất dễ dàng khống chế, cho ta một canh giờ.