Cái gì?
Mặt Yêu Nhi trắng bệch.
Các thiếu nữ khác hơi há miệng, ngay cả Tần Mệnh cũng bị bắt?
Triệu Vinh trước mắt chợt đen lại, thiếu chút nữa ngất đi.
- Các ngươi đều sẽ chết, sẽ không có người nào đến cứu các ngươi. Siêu cấp thiên tài trong lòng các ngươi, ở trước mặt Thanh Yêu Tộc đều không chịu nổi một kích, Tiết Thiền Ngọc chết, Ôn Thiên Thành cùng Tần Mệnh cũng bị bắt, Đường Thiên Khuyết cũng bị theo dõi chặt chẽ. Đợi thêm vài ngày nữa, hơn vạn tân binh bên ngoài đều sẽ bị bắt, áp giải đến Tiên Đằng viên, đến lúc đó ta dẫn các ngươi đi xem kịch hay.
Các thiếu nữ càng thêm tuyệt vọng.
Tại sao lại như vậy? Tại sao chứ?!
- Thả Tần Mệnh! Ta theo ngươi!
Yêu Nhi bỗng nhiên mở miệng, nước mắt tràn ra.
- Ngươi nói cái gì?
- Thả Tần Mệnh, ta theo ngươi.
- Tần Mệnh đối với ngươi quan trọng như vậy?
Nụ cười trên mặt Ngưỡng Thiên Cừu chậm rãi thu liễm.
- Thả hắn ta ra! Ta theo ngươi!
Yêu Nhi lặp lại lần thứ ba, thanh âm hơi có chút run rẩy, lại vô cùng kiên định.
- Ngươi không có vốn liếng để mặc cả với ta.
- Ngươi là muốn ta phục tùng ngươi, hay là một cái xác chết?
Yêu Nhi không nhìn Ngưỡng Thiên Cừu, hai mắt tràn đầy nước mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn phương hướng Tiên Đằng Viên.
- Đi thôi! Để ta xem ngươi phục vụ ta thế nào.
Ngưỡng Thiên Cừu một bắt tay về phía Yêu Nhi.
Yêu Nhi tránh đi:
- Thả người trước!
- Hầu hạ ta trước, ngươi không được chọn.
Giọng điệu Ngưỡng Thiên Cừu không thể nghi ngờ.
Những thiếu nữ khác trong lòng bi thương, thì ra chúng ta thật sự phải biến thành đồ chơi, nhưng cũng có chút may mắn, dù sao kẻ đầu tiên bị đùa bỡn không phải là ta.
Nhưng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh âm của vị thị nữ kia:
- Tiểu chủ! Tộc trưởng nghe nói ngài đã trở lại, gọi ngài qua đến, có thể là về Phong Thiên Tà Long Trụ.
- Biết rồi.
Ngưỡng Thiên Cừu tạm thời đè xuống tà hỏa, lại nhìn Yêu Nhi vài lần, muốn rời khỏi phòng, nhưng lúc đi ngang qua Triệu Vinh, lại đột nhiên dừng lại, cười xấu xa:
- Cảm tạ ngươi cho ta biết quan hệ giữa Tần Mệnh và nàng, làm rất tốt, vì thưởng cho ngươi, đêm nay... Ngươi đầu tiên.
Thiếu nữ mặt trắng bệch, hoảng sợ nhìn Ngưỡng Thiên Cừu.
- Trước tiên lấy ngươi luyện tập.
Ngưỡng Thiên Cừu còn chưa chạm qua nữ tử, không muốn xấu mặt, vừa lúc lấy nữ tử thoạt nhìn rất thanh thuần rất nhu nhược này thử xem.
Trong màn đêm Tiên Đằng Viên biến thành đại dương ánh sáng, huỳnh quang vô tận rơi vãi xuống, giống như từng mảnh mưa ánh sáng chiếu sáng Tiên Đằng Viên. Nơi này cũng trở thành biểu tượng trung tâm đảo, là thánh địa hành hương của vô số tộc nhân Thanh Yêu Tộc, đại thụ giống như là một con rồng tráng kiện tỏa ra quang triều thông đến thiên địa, có loại mỹ cảm rung động.
Tộc nhân Thanh Yêu Tộc tuần tra các nơi trên đảo đều sẽ từ xa nhìn Tiên Đằng Viên, nhìn lên cây khổng lồ thông qua thiên khung, bên trong tầng tầng lớp lớp dây mây quấn quanh chính là tuyệt thế thần binh - Phong Thiên Tà Long Trụ. Nghe nói trong tộc đang tổ chức tộc hội, tất cả nhân vật quan trọng đều có mặt, đến bây giờ còn chưa kết thúc, đoán chừng là đang thảo luận chuyện quan trọng. Có người suy đoán, đây có thể là mấy lần thảo luận cuối cùng, thành hay không, chỉ cần xem mấy lần này.
Phong Thiên Tà Long Trụ a, ngươi có thể thức tỉnh hay không?
Thanh Yêu Tộc đã nuôi ngươi mấy ngàn năm, đã đến lúc ngươi trả lại!
Chỉ là, lúc bọn họ nhìn về phía Tiên Đằng Viên, đều không có chú ý tới trên cái cây to như núi kia đang có bóng người đang cẩn thận từng li từng tí leo lên trên.
Là Ngưỡng Nguyên Thú!
Hắn tránh né thủ hộ bên ngoài, mạo hiểm đi vào Tiên Đằng Viên, càng là mạo hiểm cực lớn trèo lên đại thụ. Giờ khắc này, trái tim hắn cơ hồ vọt lên cổ họng, tiếng tim đập kịch liệt vang vọng bên tai, giống như là trống vỗ, mỗi một bước hắn đều bò thật cẩn thận, sợ đánh thức đại thụ.
Đại thụ đã thức tỉnh linh trí, quanh năm trấn thủ ở chỗ này, không chỉ cường thịnh đáng sợ, mà còn là thần thụ trong lòng Thanh Yêu Tộc, còn chưa bao giờ dám mạo hiểm leo lên như vậy.
May mắn duy nhất của Ngưỡng Nguyên Thú chính là, tinh lực của đại thụ hiện tại đều đặt ở trên Phong Thiên Tà Long Trụ bên trong, nhận mệnh lệnh của tộc trưởng đối với Phong Thiên Tà Long Trụ làm kiểm tra cuối cùng, tạm thời không để ý đến bên ngoài. Giống như là một con kiến bò trên người hùng sư đang ngủ say, ngạch, Ngưỡng Nguyên Thú an ủi mình như vậy.
Hắn còn trộm mấy bộ y phục, là của tộc trưởng cùng mấy vị tộc lão quan trọng, đặt ở trên người che dấu khí tức của mình, giảm bớt kích thích đối với đại thụ.
Hắn chậm rãi bò lên trên, cả người đều là mồ hôi lạnh, nhưng khống chế mãnh liệt đến từ Âm Dương Tú, vẫn là đang dẫn dắt hắn mạo hiểm.
Đại thụ tràn đầy ánh sáng nở rộ che dấu thân ảnh của hắn, huống chi cũng sẽ không có ai nghĩ đến có người dám nằm leo lên đó.
Độ cao một ngàn thước, Ngưỡng Nguyên Thú ước chừng bò nửa canh giờ, tốt xấu gì cũng đi tới độ cao ngàn thước, cẩn thận quan sát, sau đó lại leo lên trên hai trăm thước, tìm được kén cây treo Tần Mệnh cùng Bạch Tiểu Thuần, đang hơi lắc lư dưới gió đêm.
Ngưỡng Nguyên Thú huýt sáo vài tiếng, nhắc nhở Tần Mệnh cùng Bạch Tiểu Thuần bên trong.
- Tới rồi?!
Tần Mệnh cùng Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, khôi phục thanh tỉnh.
Ngưỡng Nguyên Thú ở trên lưng lấy ra hai thanh trường mâu, vươn về phía kén cây.
Hai thanh trường mâu này là dùng tiên đằng của đại thụ làm ra, trộn vào các loại bảo dược nhiều lần rèn luyện, uy lực vô cùng mạnh, là vũ khí mà các cường giả trong tộc mới có tư cách dùng.