- Két...
Cánh cửa bị đẩy ra và ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng.
Thiếu nữ vốn không muốn để ý tới, mỗi ngày đều có nữ tử đến thăm các nàng, nghĩ đến muốn đảm bảo không có người chạy trốn, không ai tự hại mình hay gì đó, thế nhưng, khi các nàng nhìn qua, liền lập tức khẩn trương, nơi đó lại có một nam tử đang đứng!
Ngưỡng Thiên Cừu đứng ở cửa, đánh giá đám thiếu nữ bên trong, càng nhìn càng hài lòng, mỗi người đều xinh đẹp động lòng người, mỗi một nhìn qua đều là trước mắt tỏa sáng, nhìn đến trái tim không khỏi nóng lên. Tùy tiện chọn ra một người, cũng so với các nữ tử trong tộc xinh đẹp hơn gấp mười lần gấp trăm lần.
Nhóm thiếu nữ bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn rất không thoải mái, đều thoáng nghiêng đầu, không dám nhìn hắn nữa, sợ có vận xui đáng sợ nào rơi xuống người mình.
- Con thú lông trắng kia là của ai?
Ngưỡng Thiên Cừu đi vào phòng, mỗi một thiếu nữ trước mặt đều dừng bước nhìn một cái, từ trên cao nhìn xuống các nàng, thưởng thức dung nhan xinh đẹp của các nàng, hưởng thụ biểu tình khiếp đảm của các nàng. Những nữ tử này ở bên ngoài hẳn là đều là thiên chi kiêu nữ, cao không thể chạm, bao nhiêu nam tử theo đuổi ngưỡng mộ, nhưng hiện tại, đều ngồi ở trước mặt hắn lạnh run. Ta nên chọn ai là nữ tử đầu tiên của ta? Chọn kẻ làm dáng, hay là ngây thơ đây?
Bảy thiếu nữ đều trầm mặc, nhưng ánh mắt đã hướng về phía Yêu Nhi. Trong lòng các nàng cũng là e ngại, cũng không hy vọng bị nam tử sừng dài trên đầu này bắt đi, nếu như có thể dời đi lực chú ý của hắn, các nàng kỳ thật... Rất nguyện ý phối hợp...
- Của ta.
Yêu Nhi mở mắt ra, con ngươi đỏ rực lóe ra hồng quang yêu dị, có loại cảm giác yêu mị.
Ngưỡng Thiên Cừu trong lòng kinh diễm, tốt thay cho một một nữ tử tinh xảo, xinh đẹp khuynh thành, hết lần này tới lần khác lại kinh tâm động phách, mỹ lệ cùng yêu mị ở trên người nàng dung hợp hoàn mỹ, tuy rằng là ngồi ở chỗ đó, nhưng vẫn có thể cảm nhận được dáng người bị che lấp của nàng vô cùng nóng bỏng. So sánh ra, những nữ tử khác đều thất sắc không ít.
- Ngươi có biết nó là loài gì không?
- Không biết.
Yêu Nhi rất tùy ý, không có sợ hãi như thiếu nữ khác, nhưng trong môi đã yên lặng ngậm ba cây độc châm đỏ tươi.
Ngưỡng Thiên Cừu đứng trước mặt Yêu Nhi, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng.
Yêu Nhi liếc mắt một cái, cũng đứng lên, vóc người hoàn mỹ gần một mét tám, so sánh không kém Ngưỡng Thiên Cừu, khóe miệng nàng treo lên nụ cười lạnh, đôi mắt đỏ yêu mị nghênh đón ánh mắt của hắn.
Có cá tính, Ngưỡng Thiên Cừu cười, càng nhìn càng hài lòng, hắn bá đạo nhìn Yêu Nhi:
- Làm nữ tử của ta!
- Cái gì?
Yêu Nhi hơi nghiêng đầu.
- Làm nữ tử của ta!
Âm thanh Ngưỡng Thiên Cừu đột nhiên một cao lên.
Yêu Nhi chỉ ra bên ngoài.
- Làm sao?
Ngưỡng Thiên Cừu thù quay đầu lại.
- Trời đã sáng, sao lại còn mơ mộng vậy.
Yêu Nhi khinh thường cười khẽ.
Ngưỡng Thiên Cừu vung tay muốn tát nàng, nhưng nửa đường vẫn dừng lại, tức giận chậm rãi thu liễm:
- Ngươi có biết hiện tại đang ở đâu không?
- Biết thì như thế nào, không biết thì như thế nào.
- Ta là muốn cho ngươi một cơ hội sống sót.
- Rơi vào trong tay các ngươi, kết quả đều là chết, chết sớm hay muộn cũng không có gì khác nhau.
- Chết sớm chết muộn đều là chết, nhưng còn có loại gọi sống không bằng chết. Tin ta đi, đừng vội vàng từ chối, nếu không ngươi sẽ hối hận.
- Tin ta đi, ta chết cũng sẽ không cầu xin tha thứ.
Con ngươi dựng thẳng của Ngưỡng Thiên Cừu lóe lên lãnh mang sắc bén, ý đồ bức thị Yêu Nhi, làm cho nàng khiếp đảm, làm cho nàng sợ hãi, nhưng hắn thất vọng, nữ tử này căn bản khinh thường để ý tới hắn, càng không sợ ánh mắt của hắn.
- Nàng có một nam tử! Tần Mệnh! Nam tử của nàng là Tần Mệnh.
Triệu Vinh bỗng nhiên hô lên.
Ánh mắt Yêu Nhi đột nhiên lạnh lùng, ánh mắt giống như dao nhọn đâm vào trong mắt thiếu nữ. Thiếu nữ kia hơi run nhẹ, nhưng vẫn hô to:
- Tần Mệnh là một nam tử rất cường đại, ngươi khẳng định không bằng hắn. Nếu như để cho hắn biết Yêu Nhi bị ngươi bắt, bất luận như thế nào cũng sẽ tới giết ngươi.
Bây giờ đầu nàng rối loạn, chỉ muốn bảo vệ tính mạng, miễn là có một hy vọng. Khi ở hoàng thành Tần Mệnh làm rất nhiều chuyện điên cuồng, nàng đều ở đây, chứng kiến Tần Mệnh cường đại cùng dã tính. Hơn nữa chuyện Tần Mệnh ở rừng mưa huyết chiến ba mươi ba ngày đã truyền khắp hơn nửa rừng mưa, nàng trước khi bị bắt một ngày vừa vặn nghe qua. Giờ này khắc này, trực giác nói cho nàng biết, dám đến cứu bọn họ chỉ có Tần Mệnh. Cho nên, chỉ cần kích thích nam tử này đi bắt Tần Mệnh, liền có thể sẽ chết trong tay Tần Mệnh, đến lúc đó Tần Mệnh sẽ biết Yêu Nhi gặp nạn, sẽ tới nơi này cứu người, hoặc là hắn bắt được Tần Mệnh, áp giải đến nơi này, lấy Tần Mệnh điên cuồng, nói không chừng có thể tạo ra chút hỗn loạn, đến lúc đó các nàng cũng có thể tìm được cơ hội chạy trốn.
- Tiện nhân!
Yêu Nhi hung hăng nhìn chằm chằm thiếu nữ.
Ngưỡng Thiên Cừu lại bỗng nhiên cười ha ha:
- Tần Mệnh? Tần Mệnh có đôi cánh? Tần Mệnh có máu vàng? Ha ha...
Yêu Nhi trong lòng lộp bộp:
- Ngươi biết hắn?
- Ta đâu chỉ biết, ta còn tự tay bắt được hắn, hiện tại đang làm chất dinh dưỡng trong Tiên Đằng viên, ha ha.
Ngưỡng Thiên Cừu bỗng nhiên rất thoải mái, nữ tử này là người của Tần Mệnh? Hổ con kia cũng là chiến sủng của Tần Mệnh. Nhưng bây giờ, haha, tất cả đều là của ta!