- Cho ta một viên huyết tinh.
Thị nữ lấy ra một viên huyết tinh cỡ móng tay, tất cung tất kính đưa đến trên tay Ngưỡng Thiên Cừu.
- Ăn!
Ngưỡng Thiên Cừu cừu nhét cho hổ con.
Hổ con giãy dụa quay đầu, lại bị hắn mạnh mẽ nhét vào miệng, chống đến cổ họng, thật sự đẩy vào trong bụng nó.
- Bạch Hổ sát tính quá nặng, không nên vọng muốn nó mang ơn, thừa dịp nó hiện tại còn nhỏ, ngược càng tàn nhẫn, nó nhớ càng sâu, tương lai cho dù nó không sợ trời không sợ đất, cũng sẽ sợ Ngưỡng Thiên Cừu ta!
Nói xong, vung tay ném hổ con cho thị nữ.
Thô lỗ, bá đạo!
- Nữ tử đi cùng Bạch Hổ lúc ấy đâu?
Ngưỡng Thiên Cừu sửa sang lại y phục.
- Đã kiểm tra qua huyết mạch, thiên phú vô cùng mạnh. Mấy ngày nay lại đưa tới mấy nữ tử không tệ, chuẩn bị tám người, đều an trí ở thiên viện. Ta mang ngài qua?
- Ta có thể tự mình đi, ngươi chiếu cố Bạch Hổ thật tốt.
Ngưỡng Thiên Cừu vòng qua hoa viên, đi về phía thiên viện. Hắn hiện tại đã mười tám tuổi, là thời khắc huyết mạch có sức sống nhất, trong tộc đồng ý để cho hắn bắt đầu sinh con, nữ tử liền tuyển chọn từ tân binh hoàng triều lúc Huyễn Linh Pháp Thiên mở ra này, về phần chọn bao nhiêu cũng không sao cả, nhưng nhất định phải có thiên phú.
Trong phòng thiên viện.
Tám thiếu nữ đến từ các nơi hoàng triều tụ tập cùng một chỗ, không ngoại lệ tất cả đều là nữ tử tuyệt lệ hoa dung nguyệt mạo, có người đoan trang tao nhã, có tiểu gia bích ngọc, có thanh tú mà không mị hoặc, có người lãnh diễm thanh ngạo, có người lại là mỹ diễm trêu người. Cảnh giới có cao có thấp, nhưng thiên phú đều rất không mạnh, đều là thiên tài kiều quý trong tông môn cùng thế gia, ở bên ngoài có rất nhiều người hâm mộ.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, các nàng lại gặp phải loại sự kiện ác liệt này trong Huyễn Linh Pháp Thiên, càng không nghĩ tới trong nội hải mênh mông lại còn có đảo khổng lồ cùng tộc quần thần bí như vậy. Họ tận mắt chứng kiến những tù binh khác bị treo trên cây, còn mình thì bị ném tới đây, ai cũng hiểu nguyên nhân.
Xinh đẹp! Thiên phú!
Chúng ta sẽ trở thành đồ chơi của đám nam nhân sao? Có người buồn, có người tuyệt vọng, cũng có người cố gắng bình tĩnh, yên lặng quan sát biến chuyển, chờ đợi cơ hội.
Yêu Nhi là một trong tám vị thiếu nữ, cũng là người bình tĩnh nhất. Nàng bị đưa đến nơi này sau khi làm việc đầu tiên chính là nuốt vào hạt giống của Thụ Yêu, luyện hóa hỗn hợp huyết đan lúc trước từ trên người Yến Lâu, đem cảnh giới đề thăng tới ngũ trọng thiên, nhiều một phần thực lực nhiều hơn một chút tự bảo vệ mình, dù cho rất ít rất ít, cũng là một hy vọng.
Nàng không hy vọng xa vời có ai đến cứu nàng, cũng biết không người nào có khả năng có thể vượt đại dương xa xôi, tới nơi này.
Nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cũng may hiệu quả của hạt giống thụ yêu không làm cho nàng thất vọng, hơn nữa mang đến kinh hỉ không tưởng tượng nổi, trải qua nhiều ngày luyện hóa cùng hấp thu như vậy, trong đan điền dần dần mở ra khí hải thứ hai!
Yêu Nhi không biết mình là trời sinh song khí hải, hay là tác dụng của thụ yêu, hoặc là hạt giống thụ yêu cùng huyết đan Thánh Võ thúc dục ra hiệu quả khác, dù sao trong đan điền thật sự xuất hiện khí hải thứ hai, hơn nữa hạt giống thụ yêu cắm rễ ở bên trong, đang nảy mầm, nhanh chóng trưởng thành, theo cây con trưởng thành, khí hải dần dần thành hình, dần dần vững chắc, cũng đang chậm rãi lớn lên.
Ngắn ngủi mười ngày trôi qua, đã có một phần trăm phạm vi Huyết Sắc Khí Hải.
- Yêu Nhi cô nương, ngươi nói... Có ai đến cứu chúng ta không?
Một cô nương nhu nhược ôm hai chân ngồi bên cạnh Yêu Nhi, nỉ non nói, ngơ ngác nhìn mặt đất.
Yêu Nhi giương mắt lên, mất thần trong chốc lát, yên lặng nhắm lại.
- Tần Mệnh sẽ tới cứu ngươi sao?
Nữ tử kia thoạt nhìn rất tiều tụy, nàng không có nội tâm cường đại như những người khác, nàng chờ mong xuất hiện kỳ tích, hy vọng có thể có ai đó đến cứu vớt.
Tần Mệnh?
Trước kia cảm giác Tần Mệnh là một người điên, là một cuồng đồ vừa tàn nhẫn vừa hoang dã, so với nam tử như vậy, nàng càng thích nam tử anh tuấn tiêu sái, tao nhã hơn. Cho đến khi sau khi bị giam giữ đến nơi này, nàng mới hiểu được, người có thể đến cứu vớt lại có can đảm đến cứu vớt, có lẽ chỉ có thể là cái người vừa hoang dã vừa hung ác kia, hơn nữa Yêu Nhi ở chỗ này, Tần Mệnh hẳn là sẽ đến.
Những thiếu nữ khác trong phòng đều không tự chủ được nhìn tới nơi này, nhưng Yêu Nhi mặt không biểu hiện, đang tu luyện, không có ý trả lời.
Chính Yêu Nhi rõ ràng nhất, Tần Mệnh không có khả năng đến, thậm chí có thể còn không biết mình bị bắt đi. Tuy rằng có Bạch Hổ chỉ dẫn, nhưng không loại trừ khoảng cách xa xôi, Tiểu Quy không cảm nhận được, hoặc là trên đảo có bình chướng thủ hộ, cắt đứt liên lạc. Còn nữa, cho dù biết rồi lại có thể như thế nào, Tần Mệnh cũng không vượt qua được đại dương, cũng không tới được nơi này. Hơn nữa, nàng không hy vọng Tần Mệnh lại đây mạo hiểm, tới đây, có thể sẽ chết ở đây.
- Yêu Nhi tỷ tỷ, ta là Triệu Vinh. Cầu xin ngươi nói cho ta biết, Tần Mệnh có trở tại cứu ngươi không?
Vị cô nương nhu nhược kia thấp giọng hỏi, mang theo vài phần cầu xin.
- Có thể cũng mang ta theo không?
Yêu Nhi trầm mặc, không nói gì.
- Yêu Nhi tỷ tỷ, đáp ứng ta, được không?
Triệu Vinh mong đợi một hy vọng, nếu không nàng sẽ sụp đổ.