Trong thời gian Tần Mệnh bị áp giải vào nội hải, hoàng triều Kim Bằng tiến hành huy động cấp Thánh Võ lớn nhất từ khi hoàng triều sáng lập đến nay.
Trong phạm vi Trung Vực, tất cả cường giả Thánh Võ cảnh bí mật chạy tới hoàng cung. Quần thể cường giả ngoại vực cũng được tộc lão hoàng thất tự mình mời lục tục khởi hành, ngay cả Thiên Đạo Tông, Tam Đại vương phủ, Huyết Tà Tông Bắc Vực vân vân, đều được tộc lão hoàng thất nhiều lần mời cùng bảo đảm khởi hành.
Hoàng triều mặt ngoài gió êm sóng lặng, trên thực tế đã nổi lên sóng gió, ngay cả các nguyên soái cùng mãnh tướng trấn thủ biên cương cũng điều động một nhóm rất lớn.
Hoàng thất không xác định tập kết bao nhiêu cường giả mới có thể phá vỡ Huyễn Linh Pháp Thiên, nhưng đều cố gắng chuẩn bị làm đầy đủ.
Mấy vị nhân vật cấp lão tổ trong hoàng thất đã chạy tới cường tộc ẩn thế bên ngoài hoàng triều, dùng giá cao mời các siêu cấp cường giả nơi đó. Khi Tần Mệnh xâm nhập nội hải, cơ bản đã khởi hành toàn bộ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới hoàng cung.
Tế đàn tại hoàng cung đang lục tục mở ra, mấy vị trận pháp tông sư một lần nữa bày trận, cố gắng có thể đem lực lượng của tất cả cường giả tiến hành tập hợp, thuận lợi rót vào tế đàn.
Một hồi Thánh Võ tụ tập chưa từng có tiền lệ, nhưng hoàng thất đã quyết định muốn hủy diệt Huyễn Linh Pháp Thiên một cách toàn diện, bọn họ rất khó tin tưởng Tần Mệnh có thể làm được chuyện gì trong hang ổ của Thanh Yêu Tộc, càng khó tin tưởng hắn có thể đánh thức Phong Thiên Tà Long Trụ.
Còn có một số lão nhân hoàng thất kiên định cho rằng, căn bản không có khả năng, một tia khả năng cũng không có.
Bọn họ sở dĩ nói với Đường Thiên Khuyết như vậy, kỳ thật là vì cho các tân binh bên trong một hy vọng, cho Đường Thiên Khuyết và các tân binh hoàng thất một hy vọng. Cho dù là chết, cũng phải làm cho bọn họ cảm giác mình đang vì sinh tồn mà cố gắng mà chết, chứ không phải bị hoàng thất trực tiếp từ bỏ.
Đường Thiên Khuyết, Ôn Thiên Thành, Tiết Thiền Ngọc, vân vân, những người này đều là thiên tài hiếm thấy, mỗi nhân kiệt cùng yêu nghiệt đều là hy vọng của gia tộc, một thiên tài hơn trăm năm khó có được. Lão tổ các gia tộc đều rất không muốn trực tiếp từ bỏ bọn họ, nhưng cũng hiểu được các hài tử Huyền Võ cảnh căn bản không có khả năng ở trước mặt Thanh Yêu Tộc cường thịnh mà nguy hiểm giở trò. Bọn họ càng rõ ràng, một khi Thanh Yêu Tộc khống chế Phong Thiên Tà Long Trụ, hoàng triều sẽ gặp phải tai nạn trước nay chưa từng có, đến lúc đó hoàng triều không tồn tại, nói gì đến gia viên hoàn chỉnh. Cho nên, phải tốc chiến tốc thắng, trước khi Thanh Yêu Tộc nhận ra đã bại lộ, hủy diệt Huyễn Linh Pháp Thiên.
Hoàng thất thảo luận tình huống hiện tại đối với mỗi Thánh Võ đến hoàng cung, cũng đều được ngầm đồng ý. Ngoại trừ Cầu Lân và các Thánh Võ của ngũ tông liên minh Bắc Vực, bọn họ hy vọng có thể tận lực chờ thêm một ngày, cho dù nhiều hơn một ngày, cho những hài tử kia một cơ hội sáng tạo kỳ tích.
Ngưỡng Thiên Cừu trở về nơi ở trong tộc, thị nữ bên cạnh hắn đang nuôi hổ con.
Huyết mạch Bạch Hổ thuần khiết có quá nhiều chỗ thần kỳ, ví dụ như tốc độ trưởng thành vô cùng kinh người, nhất là sau khi ăn huyết tinh, cơ hồ mỗi ngày đều biến hóa, hiện tại đã dài hơn nửa thước, thể hình cường tráng, mắt hổ sinh huy, thường xuyên ngửa đầu phát ra tiếng gầm non nớt, tuy rằng nó còn rất nhỏ, nhưng đã có uy phong, ánh mắt vô cùng sắc bén. Nhưng trên trán vẫn không xuất hiện chữ Vương, nếu như không phải đã kiểm tra qua huyết mạch, rất khó tin tưởng đây là Bạch Hổ.
- Tiểu chủ!
Thị nữ quỳ một gối xuống đất.
- Rống!
Bạch Hổ hướng Ngưỡng Thiên Cừu phát ra tiếng gào thét non nớt, lộ ra răng nanh, rất hung dữ.
- Đây là con Bạch Hổ kia sao? Lớn rất nhanh, sắp không nhận ra được.
Ngưỡng Thiên Cừu lần trước gặp hổ con còn chưa bằng một nửa hiện tại.
- Là công lao của huyết tinh. Bắt đầu bằng cách cho ăn một miếng nhỏ trong ba ngày và bây giờ có thể cho ăn một lần trong hai ngày.
- Làm không tệ.
Ngưỡng Thiên Cừu gật đầu, đang muốn đi ôm hổ con.
Hổ con lại linh hoạt tránh đi, tiếp tục gào thét, lông trắng toàn thân đều muốn dựng thẳng lên, nó xem Ngưỡng Thiên Cừu xa lạ trở thành kẻ địch.
- Tiểu tử kia muốn cùng ta chơi đùa?
Ngưỡng Thiên Cừu ôm nắm đấm, cười khiêu khích.
- Tiểu chủ, nó còn quá nhỏ.
- Bạch Hổ chủ sát, sát tính quá nặng. Muốn nó ngoan ngoãn nhận chủ, phải từ nhỏ đã đánh nó sợ hãi.
Tử Kim Lôi Giác trên đầu Ngưỡng Thiên Cừu chợt hiện ra lãnh mang, một đạo thiên lôi từ trên trời giáng xuống, bổ vào trên người Bạch Hổ.
Bạch Hổ kêu rên, máu bắn tung tóe khắp nơi, bị hung hăng đánh bay ra ngoài, nằm sấp trong bụi hoa khẽ run rẩy, nó phát ra tiếng gào thét trầm thấp, quật cường đứng lên, đáy mắt lóe ra lệ khí phù hợp với tuổi tác.
Thiếu nữ muốn khuyên can, nhưng vẫn không lên tiếng.
- Không sai nha, ta còn tưởng rằng sẽ đánh nửa chết.
Ngưỡng Thiên Cừu dẫn tới đạo thiên lôi thứ hai, bổ vào trên người Bạch Hổ vừa mới đứng lên, lần thứ hai vỡ lên máu tươi tanh hồng, Bạch Hổ kêu rên một tiếng, ngã xuống vũng máu, rốt cuộc cũng không đứng dậy nổi.
Ngưỡng Thiên Cừu cười lạnh đi đến bên cạnh nó, bóp cổ nhấc lên.
- Còn dám ngang ngược với ta sao? Hãy nhớ khuôn mặt của ta, từ bây giờ, ta chính là chủ nhân của ngươi.
Bạch Hổ thống khổ ngâm nhẹ, cố sức mở hai mắt, tràn đầy oán ác.