Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 565 - Chương 565 - Tiên Đằng Viên (2)

Chương 565 - Tiên Đằng Viên (2)
Chương 565 - Tiên Đằng Viên (2)

Giữa cây đại thụ có rất nhiều cành dài, phía trên đều treo một ít cái kén, dùng cành cây dày đặc quấn quanh mà thành, còn mọc một ít lá xanh. Thoạt nhìn rất đẹp, cũng lóe ra huỳnh quang màu xanh lá cây, nhưng bên trong đều phong ấn một người sống, bị cành cây đâm thủng thân thể, lâm vào nửa mê, rõ ràng có ý thức, cũng có thể cảm nhận được thống khổ, lại chính là không thể động đậy. Cành cây có sinh mệnh lực rất mạnh, có thể duy trì sinh mệnh của nhân loại trong kén, muốn chết cũng khó, cam đoan quanh năm cung cấp đầy đủ máu tươi cùng linh lực vào cự thụ, chuyển vào Phong Thiên Tà Long Trụ.

Tàn nhẫn!!

Trước mặt đại thụ, con người đã không còn đặc biệt nữa, mà là thức ăn ngon.

Trải qua nhiều năm trôi qua, dưới sự nuôi dưỡng không ngừng của linh lực, Phong Thiên Tà Long Trụ đã bắt đầu thức tỉnh, mà cự thụ cũng sinh ra linh trí.

Cho nên Tiên Đằng viên không cần có ai thủ hộ, đại thụ chính mình tương đương với ngàn vạn binh tốt, trấn thủ Phong Thiên Tà Long Trụ, cũng đề phòng các loại nguy hiểm.

Ngưỡng Nguyên Thú tự mình áp giải các tù binh đi tới Tiên Đằng viên, lần lượt đặt ở xung quanh thạch đài.

Một đám người phát ra tiếng kêu kỳ lạ, triệu tập đến chỗ đại thụ. Chỉ chốc lát sau, một nhánh dây từ trên cao rơi xuống, quấn quanh mỗi tù binh, một vòng một vòng xung quanh, một lớp một lớp cuốn lấy.

- Đây là cái gì? Đây là đâu.

Có một vị tân binh đột nhiên thức tỉnh, ý đồ tránh thoát chạy trốn, nhưng rất suy yếu, căn bản trốn không thoát, kết quả dây mây trực tiếp đánh thủng thân thể, phóng thích ra lục mang nồng đậm, cứng rắn hấp thu hơn phân nửa khí huyết cùng linh lực, người nọ thê lương kêu thảm thiết, nhưng tiếng kêu càng ngày càng yếu, dần dần hôn mê.

Những người khác thoáng tỉnh táo đều bắt đầu giãy dụa một chút, bọn họ ít nhiều có chút hoảng hốt, không phân biệt được hiện tại đang ở đâu, lại phải gặp phải cái gì.

Tộc nhân Thanh Yêu Tộc cười lạnh, cũng đang chết lặng, đã sớm thành thói quen.

Ngưỡng Nguyên Thú thừa dịp người khác không chuẩn bị, ở trên dây mây Bạch Tiểu Thuần cùng Tần Mệnh làm một dấu hiệu đơn giản.

- Rạng sáng đêm nay, chuẩn bị sẵn sàng.

Tộc nhân Thanh Yêu Tộc nói:

- Nguyên Thú công tử, ngươi thương thế rất nặng, trở về nghỉ ngơi đi, chúng ta ở chỗ này nhìn là tốt rồi.

- Đây là Bạch Tiểu Thuần, thiên tài hoàng triều đứng thứ hai trong mười tám yêu nghiệt, ta bắt được.

Ngưỡng Nguyên Thú ra vẻ kiêu ngạo chỉ vào Bạch Tiểu Thuần, lạnh lùng cười nói:

- Ta muốn tận mắt nhìn thấy hắn biến thành thức ăn.

Tộc nhân Thanh Yêu Tộc trao đổi ánh mắt, không nói thêm gì nữa.

Thanh đằng tầng tầng lớp lớp vòng quanh mỗi tù binh, cuối cùng biến thành kén cây cỡ lớn, vọt lên độ cao ngàn mét.

Vị trí này đã treo đầy kén cây lớn nhỏ, rậm rạp chằng chịt hơn hai ngàn người, bên trong đều vang lên tiếng đau nhứt rên rỉ trầm thấp, yếu ớt quanh quẩn ở trên cao.

Ngàn ngàn năm qua, nơi này treo vô số tân binh hoàng triều, đều ở trong thống khổ cùng tuyệt vọng, mặc kệ ở bên ngoài là công tử hay là tiểu thư, mặc kệ ngươi là thiên tài hay là tán tu, đều nhận lấy thống khổ giống nhau, sống không bằng chết khổ sở khoảng mười năm, cuối cùng... có lẽ cái chết là được giải thoát tất cả.

Tảng đá trên người Tần Mệnh đã được cởi bỏ, nhưng đổi thành dây mây, nút thắt rắn chắc, gai nhọn đâm vào da thịt, xâm nhập vào kinh mạch cùng mạch máu, bắt đầu vô thanh vô tức hấp thu. Không chỉ mang đến cho thân thể hắn thống khổ, mà còn mang đến sự dày vò của tinh thần, càng giãy dụa, càng thống khổ.

- Tiểu Tổ, có nắm chắc không?

Tần Mệnh mở mắt ra.

- Đừng nóng vội, ta đang kiểm tra cái cây này.

Tiểu Quy từ trong mai rùa vươn nửa cái đầu ra, hai mắt đã biến thành màu trắng thuần túy, hoa văn bề mặt mai rùa giống như hồi sinh thong thả chảy xuôi, yêu dị mà mê huyễn.

- Cái cây này lại có linh trí, mẫu thân nó thật may mắn. Cảnh giới a... Có thể đã vượt qua Thánh Võ Cảnh. Muốn bừng tỉnh Phong Thiên Tà Long Trụ, trước hết phải phá vỡ cái cây này.

Vượt qua Thánh Võ Cảnh? Trái tim của Tần Mệnh không khỏi trầm xuống. Ngẫm lại cũng đúng, hấp thu huyết khí linh lực mấy ngàn năm, còn toàn bộ đều là tân sinh của hoàng triều, nghĩ không mạnh cũng không có khả năng. Thanh Yêu Tộc thật đáng sợ, nếu như không phải đột nhiên phát hiện ra bí mật của bọn họ, thật sự có thể trở thành tai nạn trong lịch sử hoàng triều, đến lúc đó hoàng triều toàn diện khai chiến, Bắc Vực đều không thể may mắn thoát khỏi.

- Ta điều tra trước, đừng nóng vội.

Tiểu Quy một bên kiểm tra, một bên chơi miếng sắt đen kia.

Hắc Phượng giới thiệu qua, đây là mảnh vụn vũ khí tông chủ Bát Bảo Lưu Ly tông từng sử dụng qua, mà Phong Thiên Tà Long Trụ năm đó vừa vặn là vị tông chủ kia mang về, Tiểu Quy ý đồ từ nơi này tìm kiếm cơ hội phá giải bế tắc, đây cũng là chỗ dựa lớn nhất để nó cùng Tần Mệnh dám mạo hiểm tiến vào.

Tần Mệnh từ trong không gian giới chỉ xoay ngón tay lấy ra một chút Sinh Mệnh Thủy, sau khi dùng bắt đầu tăng nhanh điều trị thân thể. Tính toán thời gian, đã qua mười ba ngày, ít nhất hai ngày là có thể hành động.

Không biết Yêu Nhi ở đâu? Con hổ trắng thì sao?

Hắn ép buộc mình ngàn vạn lần bình tĩnh, không thể xúc động không thể nôn nóng, nếu không sẽ vĩnh viễn không gặp được bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment