Tần Mệnh toàn thân cứng đờ, co quắp đôi tay. Nhưng dưới nụ hôn cuồng dã lại run rẩy của Yêu Nhi, trong tiếng khóc lóc cúi đầu của nàng, trái tim hắn run rẩy, cũng vòng quanh eo liễu mềm mại, ôm chặt lấy.
Yêu Nhi điên cuồng hôn lên, giống như là muốn xác định đây là sự thật, không phải nằm mơ, không phải ảo giác, nàng hôn, cũng đang khóc, cuối cùng một miệng cắn vào bả vai Tần Mệnh, dùng sức cắn, muốn mạnh mẽ nhịn xuống nước mắt vỡ đê, lại thế nào cũng nhịn không được. Nàng chưa từng khóc qua, ngay cả năm đó phụ thân tẩu hỏa nhập ma, tử vẫn trước mộ mẫu thân, nàng đều cố nén nước mắt, nhưng hiện tại... giống như một nước lũ vỡ đê, không thể kiểm soát.
Ngươi đã đến... Ngươi đã đến rồi...
Ngươi thực sự đã đến...
Đó là một giấc mộng đẹp không dám hy vọng xa vời, ngươi... Đến đây... Vì ta?
- Thực xin lỗi, ta đến trễ.
Tần Mệnh ôm chặt Yêu Nhi, vùi đầu vào mái tóc dài lộn xộn của nàng, khoảnh khắc này, thân thể mềm mại của Yêu Nhi đang ở run rẩy, trái tim hắn cũng đang run rẩy, Yêu Nhi đang khóc, nước mắt của hắn cũng mông lung. Thù hận của Tần Mệnh đối với Ngưỡng Thiên Cừu cùng Thanh Yêu Tộc đã bành trướng đến cực hạn, bố cục chó má ngàn năm gì, không quấy Thanh Yêu Tộc long trời lở đất, Tần Mệnh ta quyết không bỏ qua.
- Tần Mệnh? Hắn... Hắn thật sự tới rồi...
Sáu vị thiếu nữ khác trong phòng đều ngơ ngác nhìn hai người ôm hôn nhau, không thể tin được ánh mắt của mình, không thể tin được Tần Mệnh lại giết vào trang viên.
Tần Mệnh không phải bị bắt sao? Làm sao có thể bình yên vô sự xuất hiện ở chỗ này? Nhưng cỗ thi thể trên mặt đất kia, cùng với mùi máu đang tràn ngập, lại một từng chút từng chút đánh thức các nàng.
Thật sự là Tần Mệnh? Hắn đến cứu Yêu Nhi à?
Trong lòng các nàng sắp tuyệt vọng rốt cục xuất hiện ánh sáng, nước mắt tràn ra, thân thể lạnh như băng đều nóng lên. Tuy rằng Tần Mệnh cứu không phải các nàng, nhưng chung quy vẫn nhìn thấy hy vọng. Khoảnh khắc này, nhìn hai người ôm hôn, Yêu Nhi khóc lóc, các nàng có cảm động, còn có vài phần ghen tị nhàn nhạt, người được ôm là ta thì tốt biết bao? Vì sao không có ai vì ta mà tiến vào Thanh Yêu Tộc?
- Khụ khụ!
Bạch Tiểu Thuần ho nhẹ hai tiếng, cũng ý bảo các nàng đừng kích động, đừng nháo ra thanh âm nữa.
- Bạch Tiểu Thuần? Ngươi là Bạch Tiểu Thuần?
Một vị tiểu thư hoàng thành kinh hỉ nhìn Bạch Tiểu Thuần, tuy rằng bộ dáng có chút thay đổi, đỉnh đầu nhiều hơn một cái sừng nhọn, nhưng vẫn bị nàng nhận ra.
- Cũng đừng lớn tiếng, chúng ta cam đoan sẽ tận lực cứu các ngươi, nhưng phải phối hợp.
Bạch Tiểu Thuần trấn an nói.
- Thật sự là ngươi.
Tiểu thư Từ gia kích động rơi lệ lưng tròng.
- Nhất định phải cứu chúng ta ra ngoài.
Tất cả thiếu nữ đều giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhìn cầu xin Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần không am hiểu ứng phó loại tình huống này, cũng không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của các nàng, chỉ có thể nói:
- Chúng ta có thể sống sót đi ra ngoài, các ngươi cũng có thể.
- Đa tạ!! Đa tạ.
Rất nhiều thiếu nữ vui mừng đến phát khóc, rốt cục cũng không cần làm đồ chơi nữa, không cần phải lo lắng sợ hãi nữa.
Viên Cương cùng Ngưỡng Thiên Cừu nhìn cả phòng tuyệt mỹ, hơi há miệng, Ngưỡng Thiên Cừu này thật hiểu hưởng thụ a, thế nhưng giữ lại cho mình nhiều mỹ nữ như vậy. Tùy tiện lấy ra một mỗi người đều đẹp hơn nữ tử đẹp nhất trên đảo gấp mười lần, trên người các nàng nhu mỹ lại tôn quý lại càng khí chất, ở trên người nữ tử Thanh Yêu Tộc tuyệt đối không tìm được loại phong tình này.
- Tại sao ngươi lại đến đây?
Yêu Nhi lau nước mắt, khôi phục phong thái quyến rũ nhẹ nhàng của mình, chỉ là kiều nhan hơi phiếm hồng, ánh mắt nhìn về phía Tần Mệnh cũng ngập nước, hai tay nắm lấy y phục bên hông hắn, chết không buông tay.
- Ngươi ở đây, ta phải đến.
Yêu Nhi thiếu chút nữa đắm chìm, đây là lời nói đẹp nhất, nàng ôm lấy Tần Mệnh lại là một nụ hôn mãnh liệt.
- Chúng ta còn có chính sự.
Bạch Tiểu Thuần ho nhẹ cắt đứt.
- Sau này chậm rãi giải thích, trước tiên đi giải quyết Ngưỡng Thiên Cừu.
Tần Mệnh vỗ nhẹ Yêu Nhi, ôm lấy Bạch Hổ đang mê man trên mặt đất, đặt vào trong ngực nàng, rón rén rời khỏi phòng, lẻn vào hậu viện.
Trong phòng hậu viện, Ngưỡng Thiên Cừu đang kịch liệt chạy bắn vọt, thô lỗ đè đầu Triệu Dung, liếm láp da thịt mềm mại của nàng, nhưng ở thời điểm mấu chốt nhất bỗng nhiên nghe được vài thanh âm đặc biệt, vào ban đêm yên tĩnh nghe được rất rõ ràng, hắn lập tức ngẩng đầu, ngưng mi lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đợi một lát, không có nghe được thanh âm khác.
Ánh mắt Triệu Dung đờ đẫn nằm sấp trên giường, nước mắt đã treo đầy hai má, cổ họng đã khàn khàn, nàng giống như là một thi thể không có linh hồn, chỉ có oán hận ngẫu nhiên hiện lên trong lòng nhắc nhở nàng, mình còn sống.
Thế nhưng, oán ai?
- Người đâu!
Ngưỡng Thiên Cừu hét lên với bên ngoài.
Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, đợi rất lâu cũng không nghe thấy tiếng bước chân.
Người đâu? Bên ngoài sân có thủ vệ, bên trong có thị nữ, sao có thể không ai để ý tới?
Tính cách Ngưỡng Thiên Cừu vô cùng mẫn cảm, hắn rút ra khỏi người Triệu Dung, nắm lấy y bào khoác lên người.