Thân thể mềm mại của các thiếu nữ run rẩy, đau khổ cho vận mệnh bi thảm của mình, đã bị lời nói của nàng kích thích làm cho tuyệt vọng.
- Tiểu chủ là cháu ruột của lão tộc trưởng, tương lai rất có thể sẽ trở thành tộc trưởng mới, các ngươi cảm thấy là ở lại bên cạnh hắn càng tốt, hay là bị lão già cùng đám ăn chơi trác táng khác thay phiên nhau đùa bỡn hưởng thụ? Muốn ở lại, phải dùng thân thể các ngươi hảo hảo hầu hạ tiểu chủ, không chỉ là phải làm cho ngài vui vẻ, tốt nhất có thể mang thai hài tử, chờ hài tử sinh ra, tiểu chủ niệm đến tình cảm của hài tử, ít nhất sẽ không vứt bỏ các ngươi nữa.
Thị nữ không ngừng nhắc nhở các nàng, đe dọa các nàng, làm cho những kiều nữ thanh cao này cảm thấy sợ hãi, sau đó tuyệt vọng, hiểu được chỉ có cố gắng phụng dưỡng tiểu chủ mới có thể sống sót. Mục đích của nàng rất đơn giản, thuần hóa nữ nô nhu thuận thuận theo tiểu chủ.
Yêu Nhi trào phúng nói: - Ngươi làm rất tốt, chủ nhân ngươi nên cho ngươi thêm bữa ăn, cho thêm hai cái xương.
Thị hầu trầm mặt, đi về phía Yêu Nhi:
- Trước đừng cuồng! Chờ ngươi mang thai hài tử của tiểu chủ, ta sẽ mang theo ngươi đến Tiên Đằng viên dạo quanh, lột kén cây Tần Mệnh ra, vén mắt hắn ra, để cho hắn tận mắt nhìn thấy, nữ tử của mình mang thai hài tử của kẻ địch hắn. Ta nghĩ hắn ta sẽ đau đớn hơn, sống càng lâu hơn.
Yêu Nhi trong lòng chán ghét, lạnh lùng nhìn thị nữ:
- Cẩu nữ ti tiện, chủ nhân ngươi không sủng hạnh ngươi, có phải ngươi rất tự ti hay không?
- Kiêu ngạo!
Thị nữ giơ thanh đằng lên, muốn đánh xuống Yêu Nhi.
Ánh mắt Yêu Nhi hơi ngưng tụ, ba đạo hồng châm ở đầu lưỡi chợt hiện ra, trực tiếp bắn đến mặt thị nữ.
Những thiếu nữ khác kinh hô, hiện tại kích thích thị nữ này không phải tự khổ tâm sao? Chẳng may chọc giận chủ nhân nàng, chẳng phải ngươi còn thảm hại hơn sao?
- Ngươi chán sống?
Thị nữ tung người né tránh, lui đến cửa phòng, vừa hiểm trở tránh khỏi hồng châm. Nàng nhếch miệng để lộ hàm răng nanh dày đặc, hung tợn quát nhẹ:
- Nữ tử ngu xuẩn, ngươi đã đưa ra quyết định sai lầm...
Tuy nhiên...
Ba âm thanh xé gió đột nhiên xuất hiện ở phía sau nàng, tỉ mỉ mà chói tai.
Ám khí?
Thị nữ vô cùng cảnh giác, lỗ tai khẽ động, thân thể vừa mới rơi xuống đất lại bay lên, muốn tránh khỏi ám khí phía sau.
- Răng rắc! Răng rắc!
Hai đạo lãnh mang bén nhọn bôi đầy linh lực thuẫn bên ngoài thân thể nàng, bên tai rõ ràng vang lên tiếng huýt gió, nhanh chóng đánh vào căn phòng tối tăm, nhưng vẫn có một chuôi ám khí vẽ ra độ cong không lớn không nhỏ, nặng nề đánh vào phía sau tim nàng, lực trùng kích mạnh mẽ thiếu chút nữa đã đánh nát linh lực thuẫn, càng chấn động khí huyết toàn thân nàng dâng lên, một miệng máu tươi vỡ ra.
Bành!
Hai đạo ám khí kia đánh vào tường phòng, nhất thời nổ ra hai cái lỗ thủng.
- Ai...
Thị nữ sợ hãi, thân thể rơi xuống đất không khống chế được, phía sau đau nhức khó nhịn, nàng đang muốn xoay người, một bóng người trong nháy mắt đã lao đến, chớp mắt vung mạnh quyền nặng nề bạo kích vào ngực nàng.
Răng rắc, phốc xuy!
Trọng quyền xuất kích, lôi đình vạn quân, nghiền nát linh lực thuẫn, đánh xuyên tâm cốt, trực tiếp phá vỡ trái tim nàng, vả lại dư uy không giảm, xuyên thấu ra từ sau lưng nàng, mang theo máu đỏ tươi, phun về phía trước.
Thị nữ kịch liệt lay động, miệng há to, không thể tin được cúi đầu, cũng không đợi thấy rõ cái gì, đồng tử đã bắt đầu tan rã, tầm mắt đen lại, khí lực cùng cảm giác thân thể cũng giống như thủy triều lui đi.
Ta sao thế này?
Ta sắp chết sao?
Trong đầu thị nữ cuối cùng hiện ra hai dấu chấm hỏi, liền bị bóng tối cắn nuốt, thân thể lắc lư, ngã xuống.
Biến cố đột nhiên khiến chúng nữ thét chói tai, sợ hãi lui về phía sau, các nàng đã giống như chim sợ cành cong rốt cuộc không chịu nổi kích thích.
- Suỵt! Đừng ồn ào!
Tần Mệnh đè môi lại, ý bảo im lặng.
Ba bóng người theo sát vọt vào phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại, gió mạnh bọn họ nhấc lên thiếu chút nữa thổi bay mấy ngọn nến trong phòng.
Ánh nến kịch liệt lắc lư vài cái, cuối cùng kiên cường khôi phục ánh sáng, xua tan bóng tối, chiếu sáng căn phòng.
Nhóm thiếu nữ kinh hồn chưa định, khẩn trương nhìn bốn nam tử đột nhiên xuất hiện.
Tần Mệnh lần thứ hai thở dài, từ trong thi thể rút ra cánh tay đẫm máu, đẩy thị nữ ra. Hắn vén áo choàng lên, nhìn về phía Yêu Nhi bên cạnh:
- Có khỏe không?
Yêu Nhi bình tĩnh nhìn thiếu niên trước mặt, tuy rằng da hơi đen, trên đầu có sừng dài, nhưng... Khuôn mặt kia, loại cảm giác này, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nàng có chút hoảng hốt, còn tưởng rằng đang nằm mơ, nhưng nhìn lại, nước mắt nhịn không được tụ đầy hốc mắt, là hắn? Có phải là hắn không? Đôi môi đỏ mọng của Yêu Nhi hơi rung động, theo bản năng muốn lộ ra nụ cười, giống như bình thường, xinh đẹp, vui vẻ, nhưng nước mắt vẫn là rơi xuống hai má, nàng vẫn khóc.
- Hắn làm tổn thương ngươi...
Tần Mệnh đang muốn đi tới, Yêu Nhi lại nhào vào trong ngực Tần Mệnh, gắt gao ôm lấy hắn, đôi môi đỏ mọng đầy nước mắt in lên miệng Tần Mệnh khẽ mở. Nàng dùng sức hôn hắn, ô ô khóc, kích động ôm lấy, nước mắt mặn chát lẫn hương thơm từ đôi môi đỏ mọng, lan tràn trong miệng Tần Mệnh.