Những thiếu nữ khác không khỏi rùng mình, mặt đều trắng bệch.
Trên giường, ánh mắt Triệu Dung lắc lư, bình tĩnh nhìn bên ngoài. Nàng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, vô ý thức nắm chặt chăn tằm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tần Mệnh hơi ngưng mi, ngày mai sẽ xác định lần cuối cùng sao? Các ngươi bao lâu có thể đánh thức Phong Thiên Tà Long Trụ?
- Sẽ không lâu đâu, máu tươi của hơn vạn tân binh, cũng đủ để nó tỉnh lại trong kích động.
- Các ngươi không sợ bị Kim Bằng hoàng triều bên ngoài phát hiện?
- Phát hiện? Ha ha, phát hiện thì thế nào. Bọn họ căn bản không hiểu tình huống trong Huyễn Linh Pháp Thiên, cho dù có chút năng lượng dị thường, bọn họ nhiều nhất là cho rằng Huyễn Linh Pháp Thiên xảy ra chút vấn đề nhỏ. Cho dù điều tra, bọn họ cũng tra không ra cái gì.
Bạch Tiểu Thuần nhẹ nhàng thở ra:
- Một khi bọn họ xác định có thể đánh thức Phong Thiên Tà Long Trụ, Tiên Đằng Viên sẽ giới nghiêm toàn diện, đại thụ thủ hộ cũng sẽ chính thức thức tỉnh, chúng ta cái gì cũng đừng hòng làm.
- Bây giờ ta liền đi qua.
Tần Mệnh đang muốn đứng dậy, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh âm của tộc nhân Thanh Yêu Tộc.
- Tiểu chủ, trời sắp sáng rồi, ta thấy rất nhiều người đã chuẩn bị trước, hiện tại có phải chúng ta cũng nên đi qua không?
Bọn họ trong phòng lập tức khẩn trương hẳn lên, theo bản năng lui về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách với cửa phòng.
Tần Mệnh che miệng Ngưỡng Thiên Cừu, ngưng mi nhìn ngoài phòng.
Ngưỡng Nguyên Thú nhẹ giọng nói nhỏ:
- Là Vương Thần! Huynh đệ của Ngưỡng Thiên Cừu, địa vị trong tộc rất cao.
- Tiểu chủ, ngươi thật sự bắt đầu chơi nữ nhân?
Vương Thần bên ngoài lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, chậc chậc hai tiếng, muốn đến gần phòng.
- Thực lực gì?
Bạch Tiểu Thuần hỏi Ngưỡng Nguyên Thú.
- Hắn so với Ngưỡng Thiên Cừu lớn hơn hai tuổi, hiện tại cũng là Huyền Võ cảnh lục trọng thiên, rất mạnh!
Hô hấp Của Ngưỡng Nguyên Thú chậm lại, đã nắm chặt nắm đấm.
Đám người Bạch Tiểu Thuần đều bắt đầu khẩn trương, nếu như là ngũ trọng thiên, tùy tiện thu thập, nhưng lục trọng thiên liền phiền toái. Cũng không phải là lo lắng đánh không lại, mà là sợ không thể một chiêu giết chết, nếu như gây ra oanh động, bọn họ sẽ chết rất thảm.
Tại thời điểm này, một nữ tử đột nhiên đi về phía cửa sổ.
- Ngươi làm gì!
Mọi người biến sắc, thiếu chút nữa muốn ra tay giết nàng.
Thiếu nữ cách cửa sổ ôn nhu nói:
- Tiểu chủ mệt mỏi, vừa mới ngủ, nếu không mời ngài đi qua trước?
- Ngươi là ai?
Vương Thần nghe thanh âm xa lạ.
Thiếu nữ kia thoáng làm rối tung mái tóc dài cùng cổ áo, ra vẻ ngượng ngùng kéo cửa sổ ra, kéo ra khe hở rất hẹp.
Các thiếu nữ khác đều tỉnh ngộ, đồng loạt di chuyển đến đó, xuất hiện ở gần cửa sổ.
Vương Thần nghiêng đầu nhìn vào bên trong, vui vẻ, được rồi, có bao nhiêu nữ nhân? Ngưỡng Thiên Cừu a Ngưỡng Thiên Cừu, trong tộc mặc dù cho phép ngươi bắt đầu hưởng thụ nữ tử, nhưng cũng không đến mức ngày đầu tiên liền chơi nhiều như vậy a, thân thể ngươi ăn không nổi.
Từ vị trí của Vương Thần nhìn qua, những nữ tử này đều vô cùng xinh đẹp, muốn dáng người có dáng người, muốn bộ dáng có bộ dáng, muốn khí chất có khí chất, lại ngẫm lại cảnh tượng kiều diễm bên trong, trái tim hắn đều nóng lên.
Chết tiệt, lửa của lão tử bị vén lên, trở về cũng phải tìm các thị nữ tiết lộ hỏa.
- Mời ngài đi trước, để cho tiểu chủ nghỉ ngơi một lát, bình minh liền đi qua.
Thiếu nữ dịu dàng cười khẽ, khép cửa sổ lại. Trên trán nhất thời treo đầy mồ hôi, hô hấp đều run rẩy.
Tần Mệnh duỗi ngón cái về phía nàng, làm không tệ.
Ngưỡng Thiên Cừu thầm nói đáng chết, thiếu chút nữa được cứu.
- Để cho hắn nghỉ ngơi nhiều hơn một chút đi.
Vương Thần cười xấu xa, xoay người định rời đi.
Đám người Tần Mệnh thở phào nhẹ nhõm, tâm thần cũng buông lỏng, nhưng đúng lúc này, Triệu Dung đang cuộn mình trong nội phòng đột nhiên thét chói tai:
- Cứu mạng! Có sát thủ! Có sát thủ!
Đột nhiên xuất hiện tiếng thét chói tai làm cho tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh, phẫn nộ nhìn về phía Triệu Dung đang phát điên.
Tần Mệnh phản ứng nhanh nhất, phá cửa mà ra, giết về phía Vương Thần.
Vương Thần bất ngờ xoay người, trong con ngươi dựng thẳng hiện lên lệ mang, toàn thân dâng lên một cỗ liệt phong, quấn quanh hắn bay lên trời. Bởi vì là đi tham gia tộc hội có quy cách cao, hắn không mang theo vũ khí tùy thân, chỉ có thể lui về trước, xem xét tình huống.
Vương Thần tự cho rằng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đã đưa ra phán đoán chính xác nhất, nhưng mà, Tần Mệnh nhào ra khỏi phòng đồng thời triển khai hai cánh, thuận thế bay lên không, xách kiếm bổ sát.
Cái gì?
Vương Thần kinh ngạc, lần thứ hai phóng thích Liệt Phong, muốn bay xa hơn.
Bạch Tiểu Thuần cùng Yêu Nhi theo sát xông ra khỏi phòng, thấp giọng hô to:
- Đừng để hắn chạy.
- Chạy không thoát!
Tần Mệnh vỗ cánh cuồng vũ, nhanh như sấm sét giết đến trước mặt Vương Thần, cường thế mãnh liệt đánh, vung mạnh quyền, bổ chưởng, khuỷu tay, vòng chân đá ngang, tuy rằng không thể dùng võ pháp kiếm thuật cho người ta dễ thấy, nhưng mỗi vị trí trên thân thể hắn đều có thể biến thành vũ khí, tuyệt không yếu.
Vương Thần vừa định ngăn cản, kết quả trong phút chốc va chạm tay chân đã vỡ vụn, không đợi kêu thảm thiết, Tần Mệnh xoay mạnh, giương cánh chém trảm, đôi cánh màu vàng nhanh như thiên đao, kim mang mãnh liệt, phốc xuy bổ ra cuồng phong xung quanh hắn, cắt ra cổ họng.