Liên tiếp tập kích chỉ có hai chữ —— Nhanh và ác.
Vương Thần hoảng sợ tan rã, giống như điên cũng thúc giục Liệt Phong muốn rút lui.
Tần Mệnh sao có thể tha cho hắn, gắt gao bắt lấy, hơn mười lần mãnh công, thật sự đem hắn từ trên cao đánh về phía viện tử.
Trong lúc va chạm mặt đất, Yêu Nhi cùng Bạch Tiểu Thuần đồng thời ra tay ngăn cản hắn, để tránh va chạm quá độ kịch liệt khiến cho những nơi khác kinh động.
Ngưỡng Thiên Cừu đang kích động, trả lại cho Triệu Dung ánh mắt nóng bỏng, làm xinh đẹp, Triệu Dung miễn cưỡng lộ ra nụ cười phức tạp. Nhưng bọn họ cao hứng còn chưa kịp mấy giây, Vương Thần từ trên cao rơi xuống, bị Tần Mệnh vô tình chém giết, ngay cả chút sóng gió cũng không nháo ra được.
- Ngươi lại trở nên mạnh hơn rồi?
Yêu Nhi kinh ngạc nhìn Tần Mệnh, thế công Tần Mệnh rừa rồi như mưa to gió lớn gọn gàng sạch sẽ lưu loát lại mang theo lực bộc phát khủng bố, ngay cả nàng cũng nhìn kinh hãi.
- Thất Trọng Thiên!
Tần Mệnh thở phào nhẹ nhõm, may mà không đánh quá lâu, phụ cận không có ai khác.
Từ lục trọng thiên đến thất trọng thiên thoạt nhìn chỉ là tăng lên một tầng, thực chất lại là một người biến chất. Giống như là tam trọng thiên đột phá đến tứ trọng thiên, cũng là trọng điểm. Lấy cảnh giới Tần Mệnh thất trọng thiên, lại có ưu thế tập kích, giải quyết Vương Thần vẫn có chút nắm chắc.
Các thiếu nữ khác lần thứ hai thở phào nhẹ nhõm, trong ánh mắt nhìn về phía Tần Mệnh tràn đầy khâm phục, còn có vài phần ánh sáng khác thường.
- Chúc mừng các ngươi, giải quyết chút phiền toái trước mắt.
Ngưỡng Thiên Cừu chịu đựng đau nhức, nằm trên vũng máu cười lạnh:
- Thật đáng tiếc, các ngươi còn có phiền toái lớn hơn, không bao lâu nữa, sẽ có những người khác phát hiện tình huống nơi này, đến lúc đó cả Thanh Yêu Tộc cùng Linh Yêu trên đảo đều sẽ bắt đầu lục soát các ngươi, các ngươi tránh được nhất thời, tránh được một ngày sao? Chờ thời điểm các ngươi bị tàn nhẫn chà đạp, sống không bằng chết, sẽ hối hận hết thảy những gì đã làm lúc này.
Hắn bỗng nhiên kịch liệt ho khan, cả người đau nhức kịch liệt, rất lâu mới bình tĩnh lại, oán hận nhìn bọn họ:
- Cơ hội cuối cùng, quỳ xuống cầu xin ta, không cần vọng tưởng chạy trốn nữa, căn bản không có khả năng. Toàn bộ Huyễn Linh Pháp Thiên đều là lãnh địa của Thanh Yêu Tộc chúng ta, các ngươi trốn không thoát, trốn càng xa càng chạy càng lâu, cuối cùng chết càng thảm.
Tần Mệnh xách kiếm đi tới trước mặt Ngưỡng Thiên Cừu, Đại Diễn Cổ Kiếm đặt trên cổ hắn:
- Ngươi lấy đâu ra tự tin, thật coi như ta không dám giết ngươi?
Ngưỡng Thiên Cừu dựng thẳng mắt nhìn chằm chằm vào mắt Tần Mệnh, nhe răng cười:
- Ha ha, ngươi có dám không? Không có cách gì để các ngươi để rời khỏi hòn đảo, ta chính là thẻ đánh cược của các ngươi.
Tần Mệnh nhìn hắn trong chốc lát, nở nụ cười, thu hồi Đại Diễn Cổ Kiếm.
- Ha ha, ha ha... Ha ha...
Ngưỡng Thiên Cừu thoải mái cười to, trào phúng Tần Mệnh.
- Không thể giữ lại...
Bạch Tiểu Thuần vừa muốn mở miệng, nếu đã làm xong, thì phải làm đến cùng.
Nhưng hắn còn chưa dứt lời, tiếng canh giòn vang lên, Tần Mệnh một cước dậm vào đầu Ngưỡng Thiên Cừu, lực lượng cuồng bạo không thua gì một cái trọng chùy.
Chúng nữ kêu lên kinh hãi, dùng sức che miệng, run rẩy nhìn cái đầu rách nát trên mặt đất.
Nam tử này quả thực... Quả thực là... Quá bá đạo rồi...
Thân thể Ngưỡng Thiên Cừu co giật vài cái, chết!
Tần Mệnh nhìn về phía Triệu Dung:
- Cho ta một lý do để không giết ngươi.
Triệu Dung đã tuyệt vọng, co quắp người ngồi đó khóc.
Lại là như thế này sao? Lại là ta xui xẻo?
Tại sao? Vì sao chỉ có ta bị chà đạp, các ngươi đều sống thật tốt? Vì sao Ngưỡng Thiên Cừu đơn giản như vậy đã bị giết? Tại sao người bị thương lại chỉ là ta?
- Các ngươi không nghe hắn ta nói sao? Thanh Yêu Tộc muốn bắt tất cả mọi người, ai cũng trốn không thoát, ai cũng sẽ phải chết! Sao ngươi lại muốn giết hắn?
- Nữ tử ngu xuẩn, Yêu Nhi, giao cho ngươi xử trí.
Tần Mệnh không có thời gian trì hoãn, phải mau chóng chạy tới Tiên Đằng viên.
- Ai cũng trốn không thoát, ai cũng trốn không thoát...
Triệu Dung đột nhiên phát điên thét chói tai.
Yêu Nhi ngưng tụ huyết mâu, cách không đẩy ra, xuyên thủng trái tim nàng, đóng đinh trên tường. Ra tay vô tình, cũng không cần thương hại nữa.
- Ngươi tự mình đưa ra quyết định, tự mình gánh vác đi.
- Ngươi thật sự có nắm chắc đánh thức Phong Thiên Tà Long Trụ?
Bạch Tiểu Thuần có thể đoán được Tần Mệnh có biện pháp, nhưng còn không biết phương thức cụ thể.
- Các ngươi đều chờ ở chỗ này, chỗ nào cũng không được đi. Nếu như ta có thể thành công, hoàng thất sẽ từ bên ngoài phá vỡ Huyễn Linh Pháp Thiên, đến lúc đó sẽ có rất nhiều Thánh Võ giết vào, các ngươi tìm được trưởng bối quen thuộc của mình, thỉnh cầu bọn họ thủ hộ. Nhớ kỹ, trước tiên ngàn vạn lần không được mạo hiểm. Nếu như ta không thành công, các ngươi...
Tần Mệnh không nói tiếp nữa, hít một hơi rời khỏi phòng.
- Bảo trọng, ngàn vạn lần phải sống.
Yêu Nhi nắm lấy tay Tần Mệnh, từ nhỏ đã tự mình cố gắng tự lập, nàng bỗng nhiên có cảm giác lưu luyến rất sâu không muốn rời xa.
Tần Mệnh vỗ nhẹ tay Yêu Nhi, khoác lên áo choàng, đi ra khỏi phòng.
Viên Cương, Ngưỡng Nguyên Thú theo sát đi ra ngoài, cùng Tần Mệnh rời đi.