Hắn đẩy cửa phòng ra, ngoài điện đã có hơn trăm vị thân nhân trực hệ cùng với tâm phúc chiến tướng, tất cung tất kính chờ ở nơi đó, bọn họ giơ đuốc, nhìn tộc trưởng. Ngọn lửa hừng hực chiếu ứng khuôn mặt của bọn họ, mỗi một gương mặt đều rất kích động, đều mang theo nụ cười, ánh mắt sáng quắc nhìn tộc trưởng của bọn họ.
- Tắt lửa!
Tộc trưởng vung tay, tất cả đuốc toàn bộ được dập tắt, ngay cả Dạ Minh Châu an trí bên ngoài điện và các vật sáng khác đều ảm đạm.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sao lại dập lửa? Tại thời khắc kích động nhất này, hẳn là phải quang minh mới đúng a, lấy được may mắn a!
Ánh mắt thâm thúy của tộc trưởng Thanh Yêu Tộc đảo qua tất cả mọi người trong bóng tối, kích động tràn ngập trong lời nói.
- Thanh Yêu Tộc chúng ta sinh tồn ở Huyễn Linh Pháp Thiên mấy ngàn năm? Từ lúc ban đầu quần hùng chinh chiến trốn trốn tránh tránh, càng về sau cùng Linh Yêu tranh đoạt quyền sinh tồn gió tanh mưa máu, lại đến ngàn năm trước cắm rễ tại nội hải, tầng tầng bố cục. Bao nhiêu tiên liệt hiến dâng sinh mệnh, bao nhiêu tộc nhân yên lặng thủ vững hy vọng.
Thanh Yêu Tộc chúng ta một đường này đi rất khổ, có thể kiên trì đến hôm nay lại càng không dễ dàng.
Chúng ta hiện tại đứng trong bóng tối, nhìn xa hào quang của Tiên Đằng Viên, tựa như Thanh Yêu Tộc mấy ngàn năm qua gian nan đi về phía trước trong bóng tối, giữ vững phần ngạnh cường của nội tâm. Đã từng, một phần ánh sáng, hướng dẫn Thanh Yêu Tộc hàng ngàn năm, bây giờ, hào quang Tiên Đằng Viên sẽ hướng dẫn chúng ta đi qua bóng tối trước bình minh, đi về hướng quật khởi cuối cùng.
Tộc trưởng Thanh Yêu Tộc hào tình vạn trượng, chỉ về phía tiên đằng viên. Hắn có lý do kích động, có lý do chờ mong, Thanh Yêu Tộc mấy ngàn năm qua luân chuyển vô số tộc trưởng, nhưng đều ôm hận mà chết, không thể đánh thức Phong Thiên Tà Long Trụ, không thể dẫn dắt tộc quần giết ra Huyễn Linh Pháp Thiên. Cuối cùng, trong thế hệ của mình, giấc mơ sẽ trở thành sự thật, Thanh Yêu Tộc sẽ nổi lên. Hắn muốn mang theo Thanh Yêu Tộc vùng vẫy mấy ngàn năm giết ra phiến thiên địa này.
- Thanh Yêu Tộc, quật khởi!
Mọi người cảm xúc bành trướng, quỳ một gối xuống đất, kích động hô to.
- Xuất phát!!
Tộc trưởng Thanh Yêu Tộc bước nhanh về phía trước, đi vào bóng tối, đi về phía Tiên Đằng Viên.
Hơn trăm vị thân tộc cùng tâm phúc ngẩng đầu ưỡn ngực, cả người giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, theo sát bước chân tộc trưởng, đi vào sáng sớm, trong bóng tối đi về phía ánh sáng.
Đại thụ trong Tiên Đằng viên lúc này đều giãn ra hàng ngàn cành cây, thân hình như cự nhạc chậm rãi run rẩy, rung lên quang huy vô tận, run rẩy ánh sáng màu xanh đầy trời. Ý thức của nó chuyển về bản thể Phong Thiên Tà Long Trụ, chuẩn bị cuối cùng, hiệp trợ tộc trưởng Thanh Yêu toàn diện kiểm tra Phong Thiên Tà Long Trụ.
Trong bóng tối cuối cùng một trước bình minh, Tần Mệnh xuất hiện ở Tiên Đằng Viên.
Giờ này khắc này, tất cả tộc nhân được mời tham gia tộc hội của Thanh Yêu Tộc đều đã khởi hành, từ bốn phương tám đi tới Tiên Đằng viên, số lượng chừng hơn một ngàn người, nam nữ già trẻ đều có. Bây giờ trời sắc vẫn còn tối, trái tim của họ là lửa nóng, tất cả đều kích động thảo luận, bước nhanh về phía trước.
Chỉ là ai cũng sẽ không nghĩ tới, Thanh Yêu Tộc chuẩn bị bố cục ngàn năm, lại đối mặt với nguy cơ kiếm phong hầu, mà nguy cơ liền đến từ một thiếu niên tiểu bối Huyền Võ cảnh thất trọng thiên.
Tần Mệnh an bài Ngưỡng Nguyên Thú và Viên Cương đến phụ cận canh gác, hắn len lén lẻn vào Tiên Đằng viên, quan sát kình thiên đại thụ đang vươn vai chống trời. Ánh sáng đầy trời tuy rằng rực rỡ đa dạng, nhưng lại mang đến cho hắn cảm giác áp bách nặng nề, phảng phất mỗi một điểm quang huy đều giống như một ngọn núi cao từ trên trời giáng xuống, đè ép người ta không thở nổi.
Bạch Ngọc Tiểu Quy từ trong cổ áo bay ra, kéo lấy xiềng xích, nổi lên trước mặt hắn một thước.
Đây là lần đầu tiên Tần Mệnh nhìn thấy Bạch Ngọc Tiểu Quy bày ra năng lực, hơn nữa giống như khí chất hoàn toàn không giống nhau, có loại thâm trầm cổ xưa mênh mông, có loại cường thịnh mà uy nghiêm. Toàn thân nó bị che khuất bởi ánh sáng trắng, lại không còn cảm giác tinh xảo đáng yêu như bình thường, trong lúc hoảng hốt, Tần Mệnh chỉ nhìn thấy xa lạ cùng xa xôi.
Đường vân bên ngoài mai rùa màu trắng lại được hồi sinh, giống như là một dòng suối chảy xuôi, nhưng lúc này đây là lấy quy luật kỳ quái chảy xuôi, mỗi một đường sọc đều độc lập lưu động, đường này gấp gáp, đường kia chậm chạp, dường khác ngắt kết nối, đường nọ lại bình thường, giống như là đang giải trừ phong ấn nào đó, từng cái từng cái một.
- Tiểu tử...
Thanh âm của Tiểu Tổ bỗng nhiên rất thấp rất nghiêm túc.
- Ừm?
- Đối xử tử tế với Bạch Hổ, đừng bỏ lỡ nó.
Tần Mệnh nhướng mày:
- Ngươi làm sao vậy? Đừng nghiêm túc như vậy a.
- Thiết Phiến có thể đánh thức Phong Thiên Tà Long Trụ, nhưng không phá được cây mây bên ngoài.
- Ngươi có cách nào khác?
Tiểu Quy nhìn đại thụ kình thiên, sâu kín thở dài:
- Cũng được cũng được... Ngủ một vạn năm... Đủ vốn rồi...
- Tiểu Tổ?
Trong lòng Tần Mệnh nhất thời có loại dự cảm không lành.
Tiểu Quy quay đầu lại, thần sắc phức tạp nhìn Tần Mệnh:
- Nhớ kỹ một câu của ta.
- Ngài nói!
Tần Mệnh trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ... Tiểu tổ muốn hy sinh chính mình?
Tiểu Quy mở miệng và không nói gì.
- Ngài nói, rốt cuộc ngươi muốn dùng biện pháp gì?
- Trước tiên nghe ta nói.
- Ngài nói, ta đang nghe đây.
Tần Mệnh tiến đến trước mặt nó.