- Ngữ khí, thái độ. Yêu Nhi chỉ chỉ phía bên cạnh, ý muốn hỏi có phiền không ta ngồi một chút?
- Yêu Nhi cô nương, mời.
Đường Ngọc Chân an bài thị vệ bên cạnh lấy chăn, giơ tay nhấc chân toát lên nghi thức hoàng thất. Ánh mắt nàng trong suốt sáng ngời, xán lạn như sao, đã đem tất cả tâm sự che dấu rất tốt.
- Ngưỡng mộ mỹ danh hai vị công chúa, hôm nay rốt cục cũng được gặp mặt.
Yêu Nhi ngồi xuống, giơ tay đẩy bọn thị vệ trong vòng tròn phụ cận lui ra.
Bọn thị vệ sau khi được Đường Ngọc Chân gật đầu, nhao nhao lui ra ngoài trăm thước.
- Nói đùa. Yêu Nhi cô nương diễm quan Bắc Vực, là mỹ nhân thế hệ tân sinh, bao nhiêu nam tử đều ngưỡng mộ nhìn lên.
- Ta cũng không gánh nổi đệ nhất Bắc Vực, vị kia trong nhà Tần Mệnh mới đúng, ta gặp vẫn còn thương đây này.
Yêu Nhi cười nói chuyện, không kiêng dè đánh giá Đường Ngọc Chân, từ mái tóc dài mềm mại đến vành tai, từ cái cổ ngọc trắng như tuyết đến y phục cao quý, thậm chí nhìn về phía sau vòng eo Đường Ngọc Chân, nhìn về đường nét nhô lên phía trước đường Ngọc Chân.
- Yêu Nhi cô nương nói là Nguyệt Tình của Thanh Vân tông?
Đường Ngọc Chân vẫn duy trì nghi thức, nhưng vẫn bị Yêu Nhi nhìn đến cả người nóng lên, ánh mắt này sao so với nam tử còn xâm lược hơn.
- Ừm, thanh mai trúc mã của hắn, đã đính hôn.
- Đính hôn?
Đường Ngọc Chân kinh ngạc, Đường Ngọc Sương đều mở đôi mắt phượng xinh đẹp trong trẻo lạnh lùng, nhướng mày nhìn về phía Yêu Nhi.
- Các ngươi hình như rất giật mình?
Yêu Nhi như cười mà không phải cười nhìn các nàng, tiếp theo lại nói:
- Tần Mệnh cùng Nguyệt Tình định hôn lúc nhỏ, là phụ mẫu của bọn họ bàn. Năm trước ta đã đính hôn với hắn ta, người nhà ta định.
Đường Ngọc Chân che dấu nói:
- Tần Mệnh quả là có phúc, có thể có được hai vị mỹ nhân khuynh thành.
Đường Ngọc Sương nhìn Yêu Nhi thật sâu, phỏng đoán nàng muốn làm gì, đây là tới khiêu khích?
Đội ngũ hoàng thất cùng Đám người Tần Mệnh đều cực lực muốn nghe rõ ràng các nàng đang nói cái gì, nhưng khoảng cách hơi xa một chút, thanh âm đứt quãng nghe rất mơ hồ, trong ánh lửa chỉ có thể nhìn thấy Yêu Nhi cùng Đường Ngọc Chân đang nói đùa, nụ cười kia khi thì đùa giỡn, khi thì quái dị, làm cho người ta nhìn mà thì thầm, Yêu Nhi này đang khi dễ công chúa sao.
Đụng phải nữ tử như vậy, ngoại trừ Tần Mệnh, thật đúng là không có mấy người có thể hạ được.
- Ngọc Chân công chúa cảm giác Tần Mệnh thế nào?
Đầu ngón tay Yêu Nhi nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay trắng nõn của Đường Ngọc Chân, không hổ là tay công chúa hoàng thất, bảo dưỡng thật tốt.
Đường Ngọc Chân không ngừng nhắc nhở chính mình, Yêu Nhi là nữ, là nữ!
- Tần công tử anh tuấn tiêu sái, dũng cảm không sợ hãi, có quyết đoán có trách nhiệm, là nam tử không tồi.
- Đánh giá cao như vậy a.
- Tần công tử rất tốt, có thể xứng đôi với Yêu Nhi cô nương, ta chúc phúc các ngươi.
- Cám ơn, chúng ta sẽ rất hạnh phúc.
Yêu Nhi nhẹ nhàng vén tóc trên cổ Đường Ngọc Chân Ngọc, cố ý vô tình đụng vào vành tai của nàng, trêu chọc thân thể mềm mại của Đường Ngọc Chân khẽ run rẩy.
Xa xa, Phàm Tâm kỳ quái nhìn, bỗng nhiên đụng phải Tần Mệnh:
- Là ảo giác của ta sao? Yêu Nhi đang đùa giỡn Đường Ngọc Chân?
- Một bên ngồi, nhìn lung tung cái gì, thành thật luyện long lực của ngươi.
Đường Ngọc Chân không dấu vết dịch sang bên cạnh, kéo dài khoảng cách:
- Sau khi sự kiện Huyễn Linh Pháp Thiên kết thúc, hoàng thất sẽ thực hiện ước định, xử lý sự vụ hòa bình tại Bắc Vực, đối đãi bình đẳng với liên minh năm tông. Ta chúc mừng các ngươi trước, cũng chúc hoàng thất cùng Bắc Vực có thể đi càng thân cận.
- Tần Mệnh lần này mạo hiểm đánh thức Phong Thiên Tà Long Trụ, thay hoàng thất giải quyết tai họa ngầm, hoàng thất hẳn là sẽ có trọng thưởng đi, một câu hòa bình chu lý Bắc Vực là xong rồi sao?
Đường Ngọc Sương nhịn không được tiếp lời, thản nhiên nói:
- Yêu Nhi cô nương không cần lo lắng, ban thưởng khẳng định sẽ không ít, phụ hoàng cùng các tộc lão hoàng thất sẽ nghiêm túc cân nhắc.
- Ban thưởng, chúng ta không cần.
- Vậy các ngươi muốn gì? Yêu Nhi cô nương không ngại nói ra, nếu như hợp lý thích hợp, ta sẽ tự mình hướng phụ hoàng tiến ngôn.
Đường Ngọc Sương nghênh đón ánh mắt Yêu Nhi, lại công nhiên hướng hoàng thất đòi ban thưởng? Thật đúng là không coi hoàng thất là hoàng thất, không coi các ngươi là thần tử.
- Có cái gì đặc biệt cần, hoàng thất chỉ cần có thể cho cũng có thể cho. Từ nay về sau, khoảng cách giữa Bắc Vực và hoàng thất đã được loại bỏ, tất cả chúng ta đều là người một nhà rồi.
Đường Ngọc Chân cuối cùng là nói cho Đường Ngọc Sương nghe được, nhắc nhở nàng đừng náo loạn cứng ngắc, Yêu Nhi không dễ đối phó, cũng là càng mạnh lẫn sức lẫn tính cách, ngươi càng xông lên, nàng càng cứng rắn.
Đường Ngọc Sương quyền không nghe thấy, nghênh đón ánh mắt Yêu Nhi, ánh mắt không hề nhường ai. Cái gì hôn ước lúc nhỏ, cái gì đính hôn, ở trước mặt hoàng thất tứ hôn, đều phải lui đến bên cạnh, ngươi không cần tới nơi này tuyên bố địa vị, vô dụng!
Yêu Nhi chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đường Ngọc Sương, không để ý tới, vẫn nhìn Đường Ngọc Chân, hơi mỉm cười:
- Ta thật sự có yêu cầu.
- Yêu Nhi cô nương mời.
- Quan hệ thông gia như thế nào đây?
- A?
Đường Ngọc Chân khẽ mở môi đỏ mọng ra.