Nàng gả đến Lôi Đình cổ thành là vì giám thị, là vì lợi ích hoàng thất, không có khả năng cùng Tần Mệnh nói chuyện tình cảm gì, về phần hắn cùng nữ tử nào, hưởng dụng nữ tử nào, đều tùy hắn, dù sao chỉ cần Tần Mệnh đồng ý thông gia, Đường Ngọc Sương nàng chính là chính thất, những người khác toàn bộ là thiếp. Đây là hoàng thất tứ hôn, Tần Mệnh không dám cãi lời.
Hơn nữa, Tần Mệnh không chỉ đánh thức Phong Thiên Tà Long Trụ, lại từ trong Thanh Yêu Tộc còn sống trở về, vừa là Bạch Hổ vừa là Hắc Phượng, còn có liên tục đột phá vượt qua lẽ thường, đều tỏ vẻ trên người hắn nhất định sẽ có nhiều bí mật hơn, càng khơi dậy lòng hiếu kỳ của Đường Ngọc Sương, muốn dò xét đến cùng.
Đường Thiên Khuyết bắt đầu cảnh giác Tần Mệnh, Đường Ngọc Sương càng cảnh giác.
- Tỷ tỷ...
Đường Ngọc Chân vừa muốn mở miệng, Đường Ngọc Sương lạnh lùng ngắt lời:
- Đừng vọng tưởng nói chuyện tình cảm với loại người như Tần Mệnh, ngươi sẽ bị thương rất triệt để. Tần Mệnh càng không nói chuyện tình cảm với người trong hoàng thất, trừ phi hắn là một kẻ ngốc. Thu hồi tâm tư của ngươi, nhớ trách nhiệm của ngươi. Nếu phụ hoàng thật sự quyết định thông gia, dùng ta giám thị Lôi Đình cổ thành, cũng sẽ thuận tiện cân nhắc hôn sự của ngươi. Ta nhắc nhở ngươi, sớm chọn một nam tử thích hợp, tự mình đưa ra với phụ hoàng, so với phụ hoàng an bài cho ngươi người không thích còn tốt hơn.
Hốc mắt Đường Ngọc Chân hơi nóng lên, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, rũ mi mắt xuống.
Yêu Nhi nhẹ nhàng vuốt vuốt Bạch Hổ, đôi mắt tanh hồng đỏ như đôi môi nàng, rất yêu dị, rất đẹp, nàng đang xuyên thấu qua lửa trại thiêu đốt, nhìn tỷ muội Đường Ngọc Chân cùng Đường Ngọc Sương trong đội ngũ hoàng thất.
- Sao lại không nói lời nào?
Tần Mệnh ném một cây gỗ vào đống lửa.
- Bộ dáng của các nàng thật sự giống như vậy sao?
Yêu Nhi bĩu môi với công chúa sinh đôi.
- Nhìn kỹ vẫn có sự khác biệt.
- Khác biệt là gì?
- Khí chất bất đồng.
- Ngươi nhìn kỹ?
Yêu Nhi nghiêng đầu, tươi cười đùa giỡn.
Tần Mệnh bỗng nhiên cảnh giác:
- Hắc Phượng có phải đã nói gì với ngươi hay không?
- Nói nhiều lắm, chính là không biết cái nào là nó bịa đặt, cái nào là thật.
Tần Mệnh vội vàng nói:
- Khẳng định tám phần là giả.
- Ngươi chính mình cũng thừa nhận còn có hai phần là thật sao?
- Chúng ta vẫn nên mà nói về chuyện khí hải thứ hai của ngươi, lúc ấy rốt cuộc là tình huống gì?
Tần Mệnh cười gượng nói chuyện khác.
Yêu Nhi không có ý định từ bỏ cho hắn:
- Công chúa hoàng thất, tỷ muội sinh đôi, còn đều là quốc sắc thiên hương, hai nữ tử như vậy, ngươi thật không có hứng thú?
Tần Mệnh vừa định nói cái gì đó, Yêu Nhi bỗng nhiên đứng dậy, đi thẳng về phía đội ngũ hoàng thất.
Rất nhiều người trong rừng rất ăn ý tránh ra nhướng mày, sáng mắt, nha nha nha, có biến?
Phàm Tâm tràn đầy ánh sáng sáng ngồi xuống bên cạnh Tần Mệnh, uy một tiếng:
- Sao ngươi lại kích thích Yêu Nhi?
Đám người Lăng Tuyết rất im lặng, nhìn xem ngươi hưng phấn thế nào.
- Ta rảnh sao?
Tần Mệnh muốn ngăn cản đã không được, nhưng lại không tiện đuổi theo, bằng không không có việc gì cũng sẽ biến thành có việc.
- Khẳng định ngươi khoe khoang cùng Yêu Nhi chuyện ngươi cùng hai vị công chúa, nam tử nào không có chút hư vinh, bổn cô nương hiểu.
- Ta có phải là loại người đó không? Ngồi xa một chút, đừng gây rối.
- Ai bảo ngươi khắp nơi hái hoa ngắt cỏ, đáng đời.
- Hái hoa ngắt cỏ? Ta?
- Ngươi thuộc loại khó chịu, chọc không rõ ràng. Cái này gọi là gì? Gọi là chơi trò mập mờ.
- Ta vẫn cho rằng đệ tử Bách Hoa tông các ngươi đều rất thuần khiết, duy chỉ có ngươi đặc biệt, cẩn thận tông chủ các ngươi đuổi ngươi ra ngoài.
Các thiếu nam thiếu nữ trong đội ngũ hoàng thất đều lặng lẽ nhìn Yêu Nhi đi tới, đây là chạy tới Ngọc Chân công chúa sao, đến hạ chiến thư?
Từ ngày Tần Mệnh rời khỏi đầm lầy, bọn họ bắt đầu lặng lẽ nghị luận, giống như Ngọc Sương công chúa muốn cùng Tần Mệnh thông gia, Ngọc Chân công chúa lại không hiểu sao lại thích Tần Mệnh, mặc kệ bình thường bát quái không bát quái người, đều cảm thấy có ý, đừng nói là đặt ở hoàng thất, cho dù đặt ở trong nhà người thường, cũng đủ để hương nhân trong thôn nói không xong.
Nhất là hôm nay sau khi Tần Mệnh mang theo Yêu Nhi trở về, tâm tư của bọn họ thoáng trầm xuống lại hoạt động.
Không có nữ tử nào nguyện ý cùng nữ tử khác chia sẻ nam tử của mình, giống như những thiên chi kiêu nữ xinh đẹp kia càng không thể, Yêu Nhi hẳn là loại như vậy đi, hơn nữa tính cách không sợ trời không sợ đất, không quan tâm cái gì công chúa hay không công chúa.
Lúc này nàng lại đi thẳng tới chỗ hai vị công chúa, đủ can đảm!
Đường Thiên Khuyết bị bọn thị vệ nhắc nhở, cũng nhìn về phía nơi đó.
- Công chúa điện hạ. Yêu Nhi đi tới trước mặt hai vị công chúa.
- Yêu Nhi cô nương. Đường Ngọc Chân mỉm cười gật đầu, ung dung hoa quý, đoan trang hào phóng.
Đường Ngọc Sương nhàn nhạt gật đầu, lạnh như băng sương, cũng không phải cố ý nhằm vào Yêu Nhi, là tính cách của nàng vốn là như thế.
- Ngươi là Ngọc Chân công chúa.
Yêu Nhi thản nhiên cười khẽ, chỉ chỉ Đường Ngọc Chân.
- Làm sao Yêu Nhi cô nương nhận ra?
Đường Ngọc Chân kỳ quái, nàng mang theo mạng che mặt màu tím, y phục cùng trang sức hay kiểu tóc, còn có tư thế ngồi đều giống như tỷ tỷ Đường Ngọc Sương, lại là ở bên lửa trại, ánh sáng lúc sáng lúc tối, cho dù là Đường Thiên Khuyết cũng rất khó nhận ra.