- Hoàng thành, Xích Lôi cung. Chính là lần cùng Tiết Thiền Ngọc thiếu chút nữa đánh nhau, ta chỉ là cảm giác đặc biệt, không nghĩ tới lại bồi dưỡng ra một con Bạch Hổ bán huyết.
Mọi người giật mình, trách không được Tần Mệnh lúc ấy nhất định phải đối nghịch với Tiết Thiền Ngọc, thì ra thú con rất có lai lịch.
- Thật may mắn.
Có người hâm mộ lại ghen tị, lại là Bạch Hổ bán huyết, lại là Hắc Phượng bán huyết, Tần Mệnh lại ngồi ôm hai con dị thú hiếm thấy, mặc dù là bán huyết, nhưng đều còn nhỏ a, rèn luyện huyết mạch nhiều, tương lai tuyệt đối sẽ trở thành siêu cấp chiến thú. Nhưng có biện pháp gì chứ, Bạch Hổ là người ta tự mình tranh thủ, Hắc Phượng là người ta tự tay hàng phục, bọn họ chỉ có thể hâm mộ.
- Khi nào các ngươi chuẩn bị rời đi?
Đường Thiên Khuyết hỏi. Tần Mệnh đã là công thần hoàng thất, chờ sau khi rời khỏi nơi này, hoàng thất sẽ thưởng cho Tần Mệnh, cảm tạ nỗ lực của hắn, về sau lại càng không dùng binh với Bắc Vực nữa, nhưng mà, thông gia là phải có. Không chỉ là muốn làm sâu sắc thêm quan hệ, mà còn là phải hợp lý giám thị Tần Mệnh cùng Bắc Vực.
Đương nhiên, thông gia chỉ là một trong số đó, còn có thể có nhiều biện pháp hơn.
Chẳng qua, Đường Thiên Khuyết hiện tại đã không phải là thưởng thức Tần Mệnh, mà là có chút cảm giác cảnh giác như có như không. Nếu tương lai Tần Mệnh thật sự là muốn rời khỏi Bắc Vực, ngược lại còn dễ nói, nếu như hắn muốn lưu lại, hoặc là sau khi cường đại trở về, hoàng triều khả năng không thể dung nạp hắn.
- Qua vài ngày đi, Huyễn Linh Pháp Thiên chính là thời điểm loạn, cũng là thời điểm thích hợp nhất để tu luyện.
Càng hỗn loạn động rung chuyển, càng dễ dàng bừng tỉnh những cấm địa đang ngủ say kia, hoặc là xuất hiện bảo tàng khác, cơ hội khó có được, đương nhiên phải bắt lấy lợi dụng. Hắn hiện tại cảnh giới đã vọt vào bát trọng thiên, càng cần hảo hảo tu luyện, toàn diện vững chắc, không thể bởi vì cảnh giới tăng lên quá nhanh mà lưu lại tai họa ngầm gì. Hơn nữa trong rừng mưa còn có rất nhiều long lực, dung nhập vào mặt đất, núi non, thậm chí là sông ngòi, đây là một ít thứ tốt, có thể tìm thêm một cái thì tốt một cái.
- Ta thay mặt hoàng thất cảm tạ những gì ngươi đã làm, cũng thay tất cả tân binh tham dự hành động Huyễn Linh Pháp Thiên cảm tạ ngươi.
- Điện hạ khách khí, ta không vĩ đại như vậy, chỉ là làm việc ta nên làm.
- Có cần ta đem sự tích ngươi công bố cho toàn hoàng triều không? Điều này có thể thay đổi hình ảnh của ngươi trong lòng của nhiều người, có thể làm cho ngươi ít kẻ thù hơn.
- Ngàn vạn lần đừng, ta mạo hiểm tiến vào nội hải không phải là muốn làm anh hùng gì, là muốn bảo trụ Lôi Đình cổ thành của ta. Ta còn muốn phiền các ngươi để cho các lão tổ thế gia kia đừng nói gì. Thanh Yêu Tộc giết không hết, bọn họ ít nhất sẽ có một phần mười tộc nhân sống sót, chờ bọn họ biết là ta làm, nhất định sẽ đuổi giết ta khắp thiên hạ.
- Ngươi yên tâm hoàng thất đã cảm ơn cho tất cả mọi thứ ngươi đã làm, sẽ làm tất cả mọi thứ có thể giúp đỡ ngươi càng nhiều càng tốt. Dư nghiệt của Thanh Yêu Tộc sẽ không dễ dàng rời khỏi nơi này, càng sẽ không đến Bắc Vực thương tổn thân nhân của ngươi, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không.
- Vậy sau này thì sao?
Phàm Tâm nhịn không được hỏi một câu.
- Sau này Tần Mệnh trở nên mạnh mẽ, còn quan tâm mấy dư nghiệt Thanh Yêu Tộc?
- Vậy cũng đúng.
Mãi đến khi trời tối, Hắc Phượng mới mang theo Yêu Nhi cùng Bạch Hổ trở về. Ai cũng không biết trong đầm lầy đã xảy ra chuyện gì, nó lại trải qua cái gì, dù sao lúc rời đi Hắc Phượng hùng vĩ, sau khi trở về có chút hoảng hốt, còn có chút mê mang, giống như còn có chút hoài nghi nhân sinh, cái gì cũng không nói, đứng ở xa xa đỉnh núi ngẩn người, từ xa nhìn lại, bóng lưng rất ưu thương.
Yêu Nhi nháy mắt với Tần Mệnh:
- Xử lý xong.
- Đơn giản như vậy? Làm sao làm được?
- Hiện tại còn mới bắt đầu, chờ chỉnh đốn nó mấy lần, cam đoan để nó phục tùng.
Mọi người một lần nữa vì Hắc Phượng im lặng quan sát, oa nhi đáng thương, chịu khổ.
Trong rừng dấy lên mấy đám lửa trại, bọn họ mỗi người vây quanh một tụ, yên lặng tu luyện.
Đường Ngọc Chân thần sắc phức tạp nhìn Tần Mệnh cùng Yêu Nhi ở xa xa, Yêu Nhi không chút kiêng dè thân mật giữa mình và Tần Mệnh, khoác tay hắn, nói nói cười cười, thỉnh thoảng khiêu khích Tần Mệnh, sau đó nhìn bộ dáng xấu hổ của Tần Mệnh cười hì hì, nhìn ra được bọn họ rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Đường Ngọc Chân không thể không thừa nhận Yêu Nhi thật sự rất đẹp, thanh xuân xinh đẹp, lại hết lần này tới lần khác xinh đẹp quyến rũ, nhưng cũng không phải phong tình, mà là cổ yêu mị, phối hợp với đôi mắt đỏ như máu kia, càng rõ ràng hơn. Có lẽ, là nam tử đều sẽ bị vẻ đẹp cùng mị hoặc của nàng mê hoặc.
Muốn nói so với dung mạo, Đường Ngọc Chân tự nhận mình ngang hàng với Yêu Nhi, muốn nói khí chất, lại là cảm giác hoàn toàn bất đồng. Nhưng Đường Ngọc Chân nhìn, bỗng nhiên cảm thấy mình kém Yêu Nhi một chút, rốt cuộc là cái gì? Nàng không thể hiểu được.
Đường Ngọc Sương rất bình tĩnh, tĩnh tâm luyện hóa long lực, không có ý nghĩ phức tạp như muội muội Đường Ngọc Chân.