Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 595 - Chương 595 - Tình Động, Tình Thương (1)

Chương 595 - Tình động, tình thương (1)
Chương 595 - Tình động, tình thương (1)

Yêu Nhi rất thành khẩn nói:

- Đi theo ta, chúng ta cùng chiếu cố lẫn nhau. Nhiều nhất là ba năm, ba năm sau, ngươi lớn lên, thực lực trở nên mạnh mẽ hơn, ngươi lại quyết định là đi hay ở lại.

Hắc Phượng nhìn Tần Mệnh, lại nhìn Yêu Nhi.

Tuy rằng để cho nó đi theo nữ tử trong lòng có chút không thoải mái, nhưng ít nhất vẫn an toàn hơn a. Tần Mệnh thoạt nhìn tùy ý lại tuấn tú, kỳ thật là một tên điên từ đầu đến cuối, đi theo cuộc sống tương lai của nó khẳng định rất hung hiểm, nữ tử này a, thoạt nhìn coi như không tệ, ít nhất vui mắt, phối hợp với nàng cũng không tệ lắm. Hơn nữa, nữ nhân dễ lừa gạt, ba năm ai thuần ai còn chưa định được.

- Cân nhắc?

Tần Mệnh chờ đợi quyết định của Hắc Phượng.

- Không cần suy nghĩ nữa, ta đi theo nàng. Nhưng chúng ta đã nói xong, ba năm sau là đi hay ở, phải do ta quyết định.

Hắc Phượng đứng thẳng, ngẩng đầu, duy trì phong phạm cùng hung uy của nó.

- Được rồi! Quyết định như vậy!

Tần Mệnh nở nụ cười, cười rất thoải mái.

- Đa tạ a.

Yêu Nhi cũng nở nụ cười, cười rất quái dị.

Những người khác đều quái lạ nhìn Hắc Phượng, đáng thương a đáng thương, đi theo Yêu Nhi còn không bằng đi theo Tần Mệnh, Tần Mệnh chỉ là điên một chút tàn nhẫn một chút, Yêu Nhi đâu chỉ là điên hay tàn nhẫn, nàng quả thực là một yêu quái nguy hiểm. Rơi vào tay nàng, có ngươi dễ chịu.

Ba năm? Không cần, một năm thôi, sợ rằng ngươi đã bị nàng thu thập phục vụ vâng lời.

Hắc Phượng bỗng nhiên cảm giác bầu không khí không thích hợp lắm, chẳng lẽ ta nói sai cái gì?

- Ta đi lên ngồi một chút?

Yêu Nhi chỉ vào lưng Hắc Phượng, có chút khẩn cấp.

- Hắc viêm của ta là khủng khiếp, ngươi có thể chống lại?

Hắc Phượng cố ý hạ mã uy cho Yêu Nhi, dọa tiểu nương này.

- Không sợ, ta là thất trọng thiên.

Lúc Yêu Nhi nói ra những lời này, những người khác mới chú ý tới cảnh giới của nàng, thất trọng thiên? Người khác đến Thanh Yêu Tộc là chịu khổ, ngươi như thế nào còn thất trọng thiên, liên tiếp đột phá tam trọng thiên?

- Lên đây đi, chúng ta từ từ biết rõ.

Hắc Phượng ý vị thâm trường nở nụ cười, đến trên trời lão tử dọa không chết ngươi.

- Đừng khi dễ ta nha.

Yêu Nhi vui tươi nháy mắt mấy cái, từ trên lưng mãnh cầm phía sau đánh thức Bạch Hổ, mang đến trước mặt Hắc Phượng.

Một con Bạch Hổ thoạt nhìn rất ngây thơ, nhưng uy phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng.

Nó vừa mới xuất hiện, các loại hổ yêu xung quanh đồng loạt gào thét, nhe răng trợn mắt, gào thét với Bạch Hổ, nhưng chúng không phải là thị uy, càng giống như là hoảng sợ, thế nhưng không để ý chủ nhân liên tục trấn an mà lui về phía sau, ngay cả Hắc Minh Huyết Luyện Hổ cũng cảm nhận được bất an thật sâu, lông cả người thẳng đứng, gầm nhẹ chậm rãi lui về phía sau.

Yêu Linh tuyết vực trên vai Lăng Tuyết lập tức an tĩnh, rơi vào trong tay Lăng Tuyết, nhìn chằm chằm vào Bạch Hổ, rất bất an.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Bọn người Đường Thiên Khuyết kỳ quái, con hổ nhỏ này có chỗ gì đặc biệt sao?

Bạch Hổ vừa mới tỉnh ngủ, có chút mơ hồ, nó dùng sức lắc lắc người, đi tới bên cạnh Tần Mệnh, thân mật cọ cọ, sau đó hướng tất cả Linh Yêu hổ ở đây phát ra tiếng hổ gầm thật to. Thanh âm ít nhiều có chút ngây thơ thanh thúy, nhưng đối với Hắc Minh Huyết Luyện Hổ mà nói, so với tiếng sấm càng chấn động tai, lại không hẹn mà cùng tản ra hơn mười thước, cảnh giác nhìn nó, trầm thấp gào thét.

Hắc Phượng nhìn kỹ, ánh mắt thay đổi, đây là Bạch Hổ? Nó có phải là bán huyết không? Nhưng tại sao nó lại làm cho ta cảm thấy nguy hiểm.

- Đi thôi, Tiểu Bạch, tỷ tỷ mang ngươi bay.

Yêu Nhi ôm Bạch Hổ lên lưng Hắc Phượng.

Bạch Hổ rất kiêu ngạo, không muốn bị ôm nữa, giãy dụa hai cái từ trong ngực Yêu Nhi rơi xuống lưng Hắc Phượng, nhìn hắc viêm thiêu đốt xung quanh, đáy mắt tuôn ra tia chớp, là một cỗ ngạo khí.

Nó đi về phía trước, dưới ánh mắt kinh ngạc của toàn trường, một móng vuốt ấn lên đầu Hắc Phượng đang ngẩng cao đầu, còn dùng sức ép xuống.

Hắc Phượng ột sửng sốt, không hề phòng bị lại bị móng vuốt Bạch Hổ đè nặng.

Mẫu thân nhà ngươi, nó ấn vào đầu ta? Nó ấn vào cái đầu cao quý của ta!

Biểu tình trên mặt mọi người đều có màu sắc.

Hắc Phượng phát ra phượng minh to lớn, xấu hổ phẫn nộ, hung lệ, nhấc lên một cỗ hắc viêm mãnh liệt, mang theo Yêu Nhi cùng Bạch Hổ phóng lên trời. Giống như một cơn lốc hắc viêm, bay lên gần ngàn thước, tiếng phượng minh kinh thiên, gào thét không ngớt, nó lăng không nhảy múa, xoay xoắn ốc trên phạm vi lớn, mang theo Yêu Nhi cùng Bạch Hổ vọt vào đầm lầy.

Lão tử không thu thập các ngươi, các ngươi không biết vì sao Hắc Phượng lại đen như vậy..

Mọi người nhìn theo bọn họ biến mất trong mây mù phía trên đầm lầy, cầu nguyện cho Hắc Phượng.

Bầy hổ an tĩnh, vẻ mặt lại vô cùng ngưng trọng, bình tĩnh nhìn Bạch Hổ đi xa, cảm giác nguy hiểm mang đến cho chúng còn chưa hoàn toàn tản hết.

- Đó là hổ gì?

Đường Thiên Khuyết từ trên người Hắc Minh Huyết Luyện Hổ cảm nhận được bất an thật sâu.

- Bạch Hổ bán huyết.

Tần Mệnh cũng không dám nói là Bạch Hổ thuần huyết, hơn nữa cũng không ai tin a.

- Ngươi tìm thấy nó ở đâu?

Ngay cả Đường Thiên Khuyết cũng bắt đầu hâm mộ, hắn đối với Linh Yêu loại hổ có tình cảm đặc biệt, cũng từng nghĩ tới muốn tìm một con Bạch Hổ, chỉ là Bạch Hổ thuần huyết vạn năm trước cũng đã tuyệt chủng, sống sót tất cả đều là các loại xâu chủng, đừng nói Bạch Hổ thuần huyết, ngay cả Bạch Hổ bán huyết cũng hiếm thấy.

Bình Luận (0)
Comment