Hắc Phượng bọn họ đều đơn giản chia mấy món bảo bối yêu thích.
- Đại bội thu đại bội thu a, ha ha.
Bàng Chinh phân ra một phần bảo bối bên trong tổng cộng có hơn một ngàn kiện lớn nhỏ, giá trị với nội tình Thổ Linh Tông tích lũy gần ngàn năm.
Tông chủ Tinh Hà tông cười nói:
- May mắn có Tần thành chủ, chúng ta đều thơm lây theo.
Lý tông chủ cũng cười nói:
- Có những bảo bối này, Thanh Vân tông có thể bồi dưỡng ra càng nhiều đệ tử tinh anh, mau chóng khôi phục nguyên khí, thậm chí vượt qua Thanh Vân tông toàn thịnh đều không hề có áp lực.
Cầu Lân thu hồi không gian giới chỉ, hướng Tần Mệnh nói:
- Chúng ta nên trở về, hoàng thất chờ ngươi, có rất nhiều vấn đề cần nói.
- Các ngài sẽ đi cùng chứ?
Tần Mệnh đối diện hoàng thất không có áp lực, sợ là đám lão hồ ly kia cho hắn cái gì, không để ý trúng kế. Có bọn người Cầu Lân đi cùng, còn có thể ra chủ ý.
- Tất nhiên!! Đám lão già đó đen tối lắm.
Lúc Tần Mệnh cùng đoàn người đi tới hải đảo, nơi này đã đóng quân hơn hai vạn cấm quân hoàng thất, tiến hành quét sạch từng mảnh đất, thanh lý mật đạo, tìm kiếm bảo tàng chôn cất, khắp nơi đều là bóng ngườ bận rộn.
Thời điểm đám người Tần Mệnh đi tới một chỗ tế đàn, lại đụng phải Ưng Vương Bắc Vực.
Ưng Vương nhận được một món trọng bảo, tự mình mang về đảo, dán ấn ký Ưng Vương của hắn rồi an bài người vận chuyển đến hoàng cung.
Hoàng thất đã hạ lệnh, trọng bảo mỗi người nhận được đều phải dán ấn ký riêng, vận chuyển đến hoàng cung, như vậy mới có thể được hoàng thất khẳng định và bảo hộ, nếu không ngươi ở bên trong bị cướp bóc, mất đi, vân vân, hoàng thất cũng không chịu trách nhiệm, càng sẽ không xử lý bất kỳ tranh chấp nào.
- Tần Mệnh?
Ưng Vương chú ý tới Tần Mệnh đi tới, vẻ mặt uy nghiêm chợt trầm xuống. Hắn vĩnh viễn không quên được cảnh tượng bị pho tượng chúng vương giết ở Lôi Đình cổ thành liều mạng chạy trốn, đó là sỉ nhục cả đời này của hắn.
- Ưng Vương, đã lâu không gặp, rảnh rỗi đến Lôi Đình cổ thành ta ngồi một chút.
Tần Mệnh cười nhạt, chỉ là ánh mắt hơi lạnh.
Bàng Chinh cố ý cất cao giọng:
- Nói không chừng Ưng vương phủ không bao lâu nữa sẽ rút khỏi Bắc Vực, đến lúc đó có nên mở tiệc chia tay hay không? Nhưng đừng quên mời đám lão bằng hữu chúng ta, nhất định mang theo trọng lễ đi qua.
Xung quanh tế đàn người đến người đi, đều nhìn đến nơi này, cũng không dám nhìn quá trực tiếp, đều dùng khóe mắt thoáng nhìn qua.
Ưng Vương trong lòng nổi lên một cỗ tà hỏa, người khác không biết Tần Mệnh là đệ nhất công thần hành động Huyễn Linh Pháp Thiên lần này, hắn lại vô cùng rõ ràng. Không có gì ngoài ý muốn, hoàng thất thật sự phải lựa chọn phương thức hòa bình xử lý sự vụ Bắc Vực, địa vị của Tam vương phủ bọn họ ở Bắc Vực cũng nhất định sẽ gặp phải khiêu chiến, rút vương cũng không phải là không có khả năng.
- Không nên cao hứng quá sớm, hoàng thất còn chưa quyết định xử trí Bắc Vực như thế nào. Tha cho các ngươi chính là ân tứ lớn nhất, đừng vọng tưởng độc lập thống trị với hoàng thất.
- Chúng ta đang định trở về thảo luận vấn đề này với hoàng thất, hoàng thất không mời Ưng Vương ngươi sao? Ai nha nha, Ưng Vương phủ nói như thế nào cũng là một phần tử Bắc Vực a, hội nghị thảo luận quan trọng như vậy, lại không mời Ưng Vương đến.
Tông chủ Tinh Hà Tông - Chung Văn Tú cố ý kích thích hắn một chút.
Lý tông chủ cũng đúng lúc thêm một câu:
- Ưng Vương thật sự không tiếp nhận lời mời sao? Vạn nhất chúng ta tập thể yêu cầu Bắc Vực hủy bỏ Vương phủ, cũng không có ai đi ra tranh luận với chúng ta.
Tần Mệnh nhịn xuống ý cười, những lão gia hỏa này kích thích người khác đều không mang theo lời thô tục.
Ưng Vương nắm chặt nắm đấm đến kêu lên, áp chế phẫn nộ.
Cầu Lân đi tới trước mặt Ưng Vương:
- Thế nào? Nhìn bộ dáng đằng đằng sát khí này của ngươi, là muốn đánh nhau?
Ưng Vương giằng co với Cầu Lân trong chốc lát, ánh mắt sắc bén liếc về phía Tần Mệnh, hàm chứa sát ý. Hắn huy động tất cả quan hệ của mình, chính là vì muốn động đến hoàng thất dùng binh với Bắc Vực, đánh bại ngũ tông, khống chế Lôi Đình cổ thành, càng phải tự tay giết Tần Mệnh, trăm triệu lần không nghĩ tới, sau một hồi ngoài ý muốn bất thình lình, Tần Mệnh chẳng những sẽ không chết, còn lắc mình biến thành công thần.
- Tần công tử? Ngươi sẽ trở về hoàng cung à?
Một vị Thánh Võ Hoa gia đang từ xa đi tới, cố ý đề cao thanh âm đi tới, mang theo nụ cười tươi nghênh đón Tần Mệnh.
Tần Mệnh hành lễ:
- Tiền bối tốt, ở chỗ này đủ lâu, phải trở về.
- Trước khi rời khỏi hoàng thành nhất định phải đến Hoa gia chúng ta ngồi một chút, nếu không phải nhờ ngươi, Đại Chùy có thể sẽ mất mạng, phần ân tình này, Đại Chùy vẫn luôn nhắc tới, chúng ta phải hảo hảo cảm tạ ngươi.
Thánh Võ Hoa gia đương nhiên không phải bởi vì Tần Mệnh cứu Hoa Đại Chuy phải lấy gia yến tiêu chuẩn cao chiêu đãi, mà là cống hiến của Tần Mệnh hoàng thất nhất định phải hòa bình xử lý Bắc Vực, cũng nhất định để thế lực Bắc Vực do Tần Mệnh cầm đầu phải chân chính quật khởi. Ngũ đại tông môn, Thiết gia, Hô Diên gia tộc, lại có mười tám vương tượng, đây là cỗ lực lượng khủng bố cỡ nào. Hoa gia có thể có cơ hội giao hảo, tự nhiên sẽ không bỏ qua.
- Nhất định. Tìm được Hoa Thanh Dật chưa?
- Tìm được, vết thương rất nặng, đã đưa về gia tộc dưỡng thương.