Một phen hàn huyên, đem Ưng Vương phơi ở bên cạnh, Ưng Vương nhìn Tần Mệnh có thể thân thiện cùng siêu cấp thế gia hoàng triều - Hoa gia, trong lòng càng không có tư vị, an bài người đem bảo bối của mình đưa vào tế đàn, trực tiếp xoay người rời đi.
Lần đầu tiên Tần Mệnh tiến vào hoàng cung, lập tức bị hoàn cảnh nơi này hấp dẫn, phong cách kiến trúc hoành tráng khí phái, cung điện tráng lệ, còn có cảnh đẹp linh tú, bất luận là ở trong đó, hay là quan sát từ quan cao, hoàng cung khắp nơi đếu có nét độc đáo, để cho ngươi mở rộng tầm mắt, tức là có thể cảm nhận được phú quý nơi này, lại có thể cảm nhận được phú quý trang nghiêm bên trong. Ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy Linh Hạc lui tới ở trong rừng, Tiên Hạc linh cầm bay lượn trên cao.
Linh lực nơi này nồng nặc lại không kém Huyễn Linh Pháp Thiên, là gấp mười lần tông môn Bắc Vực.
- Nhân hoàng đang xử lý sự vụ quan trọng, lệnh cho lão nô dẫn các vị đi nghỉ ngơi trước, chờ lúc dạ tiệc sẽ triệu kiến.
Một vị lão nhân nghênh đón bọn họ Tần Mệnh, mỉm cười gật đầu, dẫn dắt bọn họ xuyên qua trùng trùng điệp điệp điện đài, đi tới một khu vườn nhã tĩnh, nơi này là nơi chiêu đãi người nhân tôn quý, thường ngàysẽ không mở cửa với bên ngoài, nhưng xét đến tình huống đặc thù của Bắc Vực, cùng với sự cống hiến của Tần Mệnh, hoàng thất đã cho lễ ngộ tiêu chuẩn cao nhất.
Trong và ngoài trang viên phối hợp với số lượng lớn thị nữ cùng thị vệ, đang bận rộn chuẩn bị.
- Không cần phiền toái như vậy, mang người đi, chúng ta tự mình nghỉ ngơi là tốt rồi.
Cầu Lân không quen với nhiều người hầu hạ như vậy, bọn họ lát nữa còn có chuyện quan trọng cần thương lượng, không hy vọng xung quanh đều là người của hoàng thất.
- Lão nô đem mọi người rút ra bên ngoài, các vị tông chủ có nhu cầu gì có thể phân phó.
Lão nhân hiểu rõ gật đầu, kêu toàn bộ người rút lui.
- Đúng rồi, tông chủ Thiên Đạo tông còn đang ở Huyễn Linh Pháp Thiên?
- Vận chuyển về mấy nhóm bảo vật, người còn ở bên trong.
Giọng Cầu Lân hơi thấp:
- Kho báu vận chuyển về cất giữ ở đâu?
Mặt lão nhân nhất thời biến thành quái dị, giật giật khóe miệng:
- Cầu tông chủ, ngài tha cho lão phu đi. Bảo tàng các tông tộc vận chuyển về đều dán ấn ký riêng, tập trung cất giữ trong bảo khố hoàng thất, không cho phép người ngoài tới gần.
- Ta cũng không nói muốn thế nào, đừng khẩn trương.
Lão nhân mỉm cười nhẹ nhàng và vội vã mời họ vào lâm viên.
Cầu Lân lại ở phía sau thấp giọng nghị luận với những người khác.
- Ai biết bảo khố hoàng thất đi như thế nào?
- Hẳn là ở sâu nhất, vị trí cụ thể không rõ ràng, nếu không tìm người hỏi một chút?
- Nơi đó hẳn là đề phòng sâm nghiêm.
- Không biết lão đạo kia vận chuyển bảo tàng gì về.
- Thật đáng tiếc không thể ở trong Huyễn Linh Pháp Thiên đụng phải hắn, bằng không...
- Đúng vậy, thật là đáng tiếc.
Lão nhân lắc đầu cười khổ, cũng không xen vào, dẫn bọn họ vào vườn:
- Nơi này có mười hai tiểu viện dọcd lập, mỗi tiểu viện ba đến năm phòng, bên trong đã đun nước nóng, xin mời nghỉ ngơi trước, chờ buổi tối ta lại mời các vị dự tiệc.
Tần Mệnh dùng sức ưỡn người, bất tri bất giác ở Huyễn Linh Pháp Thiên điên cuồng sáu tháng.
Yêu Nhi bỗng nhiên kéo cánh tay hắn, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được, vui tươi nhỏ giọng nói:
- Cùng nhau tắm?
..................
Tần Mệnh cùng Yêu Nhi du chiếm một tiểu viện, bên trong tú lệ duy mỹ, dòng suối nhỏ chảy xuyên, đình đài lầu các, giả sơn điểm xuyết. Mấy viên đá vụn nhỏ tạo thành con đường đi dạo giữa trăm hoa, thêm vài phần vui tươi, hàng cây xanh biếc bò đầy nửa sân, vòng quanh phòng ốc cùng đình đài, cũng quấn quanh cây cổ thụ tươi tốt, cảnh sạch sẽ nơi này giống như nước mưa rửa qua, làm cho tai mắt người ta tươi mát.
Cây cổ thụ có thể tuổi đã lâu, nhìn ra được sự tang thương của nó, nhưng tán cây tươi tốt vẫn chống đỡ một nửa bầu trời sân, phía trên nở đầy hoa nhỏ màu tím, lá cây thì vàng óng, thỉnh thoảng gió thổi qua, sẽ cuốn lên hoa tím cùng lá vàng bay đầy trời, rơi xuống giữa sân xanh biếc, đẹp đẽ, yên tĩnh dễ chịu.
Tần Mệnh đi trong sân, giống như là từ chiến trường nguy hiểm đi vào tiên cảnh, cả người đều thoải mái hơn rất nhiều.
Trong viện lại có phòng tắm đứng, bên trong không phải thùng gỗ, mà là dạng phòng tắm suy nghĩ lý thú, bên trong đã đặt đầy nước nóng, còn rải đầy cánh hoa, sóng nhiệt bốc hơi, hương hoa phiêu lãng. Bên hồ tắm còn đặt rượu ngon cùng mâm trái cây, hương rượu say lòng người, linh quả ẩn hiện huỳnh quang, thoạt nhìn vô cùng mỹ vị.
Tần Mệnh đi vào bên trong hơi sửng sốt một chút, bên cạnh hồ tắm lại có ghế mây, bên cạnh còn có giường mềm, làm cho người ta suy nghĩ lung tung.
Không hổ là nơi ở tiếp đãi khách nhân quan trọng, ngay cả ao tắm cũng xa hoa như thế, chọc người... như vậy...
Tần Mệnh đứng ở bên trong bỗng nhiên có chút co quắp người, nhìn sương trắng lượn lờ, ngửi thấy mùi rượu say lòng người cùng hương hoa tươi mát, lại nhìn Yêu Nhi phía trước, cả người hắn đều nổi lên từng trận nhiệt ý.
Yêu Nhi khoác một chiếc áo choàng trắng như tuyết, bao bọc thân thể mềm mại phập phồng của nàng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đường cong uyển chuyển, vẻ đẹp thon dài theo đi lại như ẩn như hiện, khiến người ta nhớ mong vô hạn. Nàng rất thoải mái rất vui vẻ nhìn khắp nơi, thoạt nhìn rất tùy ý, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phần ngượng ngùng cùng khẩn trương trong ánh mắt ngập nước.