Tần Mệnh tuy rằng thường xuyên cùng Yêu Nhi ở chung, nhưng cũng nhìn không đủ, nhất là lúc dụng tâm thưởng thức, sẽ luôn bị tiên nhan khuynh thế của nàng làm cho say mê. Làn da như son phấn, đôi mắt như thu thủy, cái mũi quỳnh vểnh lên, đôi môi đỏ mịn màng, răng nanh như ngọc, khuynh thành khuynh đảo như mộng như ảo, đẹp làm cho người ta hít thở không thông, càng làm cho người ta cảm thán sự thần kỳ của tạo hóa.
Giờ phút này trong làn sương trắng ấm áp càng làm cho người ta hoa mắt.
Phảng phất như mây nhẹ che trăng, phiêu ẩn như gió nhẹ cuốn tuyết.
Nhìn từ xa, giống như mặt trời mọc tỏa sáng trước bình minh. Bức bách mà phát hiện, lửa đốt sáng lên.
Giống như Lạc Thần hạ phàm.
Yêu Nhi bỗng nhiên chú ý tới Tần Mệnh đứng ở nơi đó ngẩn người, trong ánh mắt mê ly lộ ra ánh sáng nóng bỏng. Yêu Nhi cười khẽ, mị hoặc vô hạn, kiều nhan động lòng người làm cho hoa hồng trong ao đều ảm đạm thất sắc.
- Ta có đẹp không?
Tần Mệnh lúc này mới phục hồi tinh thần lại, da mặt ửng đỏ, ho nhẹ hai tiếng, theo bản năng muốn nói ‘Ta đi ra ngoài chờ trước’, kết quả thanh âm xoay chuyển ở cổ họng thế nhưng lại nuốt xuống.
Lần này, khuôn mặt đỏ hơn, nhịp tim cũng tăng tốc.
Có một chút thắt lại, một chút mong đợi.
Ta đang mong đợi? Ta vậy mà đang mong đợi điều đó?
Đây là ta sao?
Tần Mệnh theo bản năng nhìn Tiểu Quy treo trên cổ, đừng đợi lát nữa lại đi ra quấy rối.
Yêu Nhi kỳ thật cũng khẩn trương, dù sao cũng là nữ hài tử, hơn nữa chưa từng trải qua loại chuyện này. Nhưng nàng biết nếu như mình không phá vỡ sự xấu hổ, rất có thể sẽ dọa tên ngốc Tần Mệnh này chạy mất.
- Đổi áo bào, một người một bên, không cho phép nhìn lén nha.
- Hả? A!
Tần Mệnh rất khẩn trương, chưa từng khẩn trương như vậy, quay đầu chui vào bình chướng bên cạnh, thay y phục, khoác áo tắm, lại nhanh nhẹn chui vào trong ao tắm rộng rãi, chỉ để lại cái đầu.
Đột nhiên có chút bối rối, làm sao ta lại cùng nữ tử tắm chung?
Cảm giác ấm áp xuyên thấu mà vào, còn mang theo cảm giác mát mẻ kỳ diệu, thư giãn nói không nên lời, sự khẩn trương trong lòng cũng nhẹ đi rất nhiều.
Tần Mệnh dựa vào bên thành hồ, bưng rượu ngon lên thưởng thức, hương thơm dịu dàng, thấm vào ruột gan. Hắn khó có được cơ hội thả lỏng như vậy, lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, toàn thân thư thái vô cùng. Sáu tháng nay, thân thể hắn dưới hình thái căng thẳng cực độ, lúc này liên tục nếm mấy chén, tâm tĩnh, thân thể thả lỏng, ở trong ôn trì thế nhưng lại có một chút men say.
Sáu tháng tu luyện tại Huyễn Linh Pháp Thiên, mấy lần sinh tử, mấy lần điên cuồng, mỗi ngày mỗi đêm đều không khác gì cùng tử thần khiêu vũ, nhưng đều bị hắn cắn răng kiên trì, không thể không nói bên trong có vài phần may mắn. Hắn trả giá rất nhiều, thu hoạch càng nhiều, quan trọng nhất chính là Lôi Thiềm cùng Thượng Cổ Thôn Lôi Thuật, nó rất có thể trực tiếp quyết định tốc độ trưởng thành cùng thực lực chiến đấu tại Địa Võ Cảnh, Thánh Võ cảnh trong tương lai. Sau đó là bởi vì Lôi Thiềm tiến vào, dẫn đến ‘Tam Bảo nhận chủ’, để Tần Mệnh chính thức có được chúng nó, cũng có thể trong thời gian kế tiếp từ từ nghiên cứu khai phá, tin tưởng chúng nó cũng sẽ trở thành vũ khí bí mật mạnh nhất. Sau đó chính là long lực khổng lồ, một lần nữa rèn luyện thân thể, Hoàng Kim Dực biến hóa rõ rệt, cứng rắn như lưỡi đao.
Đây là trận chiến đầu tiên khi hắn đi ra Bắc Vực, tổng thể mà nói coi như vừa lòng, đã trải qua trải nghiệm này, trưởng thành nên trưởng thành, còn làm quen với mấy vị bằng hữu.
Tiểu Quy tuy rằng bị thương rất nặng, nhưng nó nói là muốn ngủ say, ít nhất không cần quá lo lắng cái gì.
Tần Mệnh quyết định chờ lo tốt chuyện hoàng thất, trở về hảo hảo bồi thân nhân, sau đó khởi hành đến Vạn Kiếp sơn.
Nếu như có cơ hội, hắn rất chờ mong có thể phong Vương ở Thiên Vương Điện, có danh hào nơi đó, chẳng khác nào che chắn cho Lôi Đình cổ thành cùng Bắc Vực. Tần Mệnh cũng không phải muốn phản kháng hoàng thất, mà là vì tương lai mình rời đi tìm một phần an tâm, cho dù sau này thật sự xuất hiện ngoài ý muốn, Lôi Đình cổ thành cũng có thể tồn tại lâu dài.
Chờ sau khi đi Thiên Vương Điện một chuyến, nếu như không có ngoài ý muốn, Tần Mệnh hy vọng có thể chính thức xâm nhập vào Cổ Hải, thăm dò thế giới thần bí mà mênh mông kia, một thế giới thần bí làm cho vô số người điên cuồng, lại làm cho vô số người sợ hãi.
Tần Mệnh lẳng lặng ngẩn người, ngẫu nhiên nhấp vài ngụm rượu ngon, lên kế hoạch cho mình sau này, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên nghe được tiếng nước rất nhỏ trong ao tắmh phía trước.
Yêu Nhi đang đến!!
Tâm Tần Mệnh vừa mới bình tĩnh lại nóng lên, thoáng ngồi thẳng người, nhìn vưu vật xinh đẹp nằm trong sương trắng sóng nước đi tới.
Sóng nước gợn sóng, sương mù lượn lờ, Yêu Nhi lượn lờ thướt tha mà đến, quyến rũ mềm mại đến cực điểm, da thịt mềm mại quả thực muốn nhỏ ra nước. Nàng khoác một chiếc áo choàng tắm lụa mỏng manh, đã bị nước làm ướt, dán lên người, đem đường cong thướt tha hoàn toàn phác họa ra, có thể nhìn thấy bên trong lớp áo là nội y đỏ tươi, dáng người nàng thon dài cân xứng, đẹp đến mức làm cho người ta hoa mắt, dáng người thật sự tốt đến cực điểm, đây là kiêu ngạo của Yêu Nhi.
Mái tóc dài đến thắt lưng mềm mại mượt mà, giống như thác nước tản ra phía sau, dung nhan xinh đẹp vô cùng kiều mị, đôi mắt to ngập nước, phảng phất có thể nói ra lời. Mũi quỳnh thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng trơn bóng, đầu lưỡi khẽ liếm hai môi, mị hoặc càng khiến người ta mê người. Cái cổ trắng như ngọc, trước ngực đầy đặn đứng thẳng khẽ run, vòng eo thon mịn, đôi chân thật đẹp, làm cho người ta suy nghĩ lung tung.