Tần Mệnh nhìn đến miệng khô lưỡi khô, hô hấp đều trở nên dồn dập.
Hắn nhìn Yêu Nhi, trong lòng say mê.
Yêu Nhi nhìn Tần Mệnh, cũng đã mê ly. Nàng nghĩ đến cảnh Tần Mệnh đập cửa mà vào trong Thanh Yêu Tộc, trong lòng hồi tưởng chính là một khắc hạnh phúc cùng trầm luân kia. Nàng nghĩ chính là hai người hai năm qua trải qua đủ loại, từ trà hội bát tông ngoài ý muốn quen biết, đến Lôi Đình cổ thành thân mật ở chung, từ Thanh Vân tông đến thủ vọng hải vực mạo hiểm, đến cổ thành loạn chiến điên cuồng, cùng với khoái trá và ăn ý từ Bắc Vực đi tới hoàng triều.
Nàng chưa từng nghĩ mình sẽ thích một người, lại bất tri bất giác tâm tương ấn.
Tần Mệnh mở tay ra, ôm Yêu Nhi vào trong ngực, thật cẩn thận, lại run rẩy, giống như ôm lấy linh bảo trân quý nhất trên đời.
Yêu Nhi mềm mại ngồi xuống, nương tựa lẫn nhau, cảm thụ nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim của nhau, say mê lúc này yên tĩnh.
Tần Mệnh càng ôm càng chặt, nhẹ hôn cái cổ ngọc mềm mại của Yêu Nhi.
Tại thời điểm này, tuổi trẻ bọn hắn đã trịnh trọng hứa xuống một lời hứa , Ở trong tim biểu đtạ lấy tâm ý - ngươi là tình yêu của ta.
Yêu Nhi thẹn thùng cười khẽ, ngọc thể trắng như tuyết ngồi trong ngực Tần Mệnh, cánh tay ngọc duỗi ra, cổ tay khẽ giơ lên, bưng chén rượu lên. Tần Mệnh đang muốn đưa tay đón lấy, lại bị Yêu Nhi ngăn lại, nàng khẽ nhấp một ngụm, cúi đầu ấn lên miệng Tần Mệnh, chiếc lưỡi thơm cạy mở môi Tần Mệnh, lưỡi thơm hòa với rượu ngon đưa vào trong miệng hắn.
Tần Mệnh hít hơi thật sâu, thiếu chút nữa đã bị sóng nhiệt nồng đậm trong cơ thể bao phủ. Hắn nhịn không được vòng quanh chiếc vòng eo mềm mại của Yêu Nhi, chủ động hôn lên.
Đôi môi hai người gắt gao trơn nhẵn, hai đầu lưỡi quấy cùng một chỗ.
Hơi thở khó khăn, cơ thể nóng lên.
Tần Mệnh cùng Yêu Nhi gắt gao ôm lấy nhau, càng ngày càng kích động, cả người đều run rẩy nhè nhẹ, bắt đầu lung tung kéo y phục đối phương, vuốt ve da thịt khỏa thân.
Sóng nước bập bềnh, bọt nước bắn tung tóe.
Bồn tắm thơm ngát.
Đây là lần đầu tiên hai người không hề giữ lại ôm nhau, phần chân thật kia, phần trơn nhẵn kia, phần ấm áp kia, đều làm cho bọn họ càng ngày càng say mê, càng ngày càng kích động.
Ban đầu là Yêu Nhi chủ động, sau đó rốt cục Tần Mệnh cũng bị khơi dậy dã tính, một phen lật Yêu Nhi qua, đem nàng đặt ở bên hồ tận tình hưởng dụng. Yêu Nhi cả người mềm mại, da thịt trắng nõn nổi lên ửng đỏ, phảng phất như bị hút khô khí lực, ngoại trừ dùng ánh mắt mê say nhìn Tần Mệnh, thân thể hoàn toàn từ bỏ chống cự.
Đám người Cầu Lân tông chủ thanh lý đơn giản, sau đó thay y phục gọn gàng, không hẹn mà cùng đi ra, muốn đến trong viện Tần Mệnh thảo luận chuyện yến hội buổi tối.
Tuy rằng Tần Mệnh vẫn là tiểu bối, nhưng bọn họ hiển nhiên đã không còn coi Tần Mệnh là tiểu bối nữa, mà là đặt ở cùng một trình độ. Tần Mệnh hiện tại cảnh giới không cao, nhưng đó là nguyên nhân tuổi tác, tin tưởng không bao lâu nữa, thành tựu của hắn sẽ vượt qua những lão gia hỏa như bọn họ.
Bọn họ đã chứng kiến rất nhiều thiên tài quật khởi cùng tiêu vong, sớm đã chết lặng, chưa từng nói tương lai ai nhất định sẽ như thế nào, nhưng ở trên người Tần Mệnh, bọn họ đã có thể nhìn thấy bóng dáng tương lai của hắn, tin tưởng chắc chắn sẽ có một phen thành tựu khác nhau.
Cầu Lân đi vào cửa viện trước, nhưng chân trước vừa nhấc vào liền dừng lại, lỗ tai vừa động, biểu tình trở nên quái dị, lại cẩn thận nghe, quyết đoán lui ra ngoài cửa, thuận tay đóng cửa lại.
- Làm sao vậy?
Bàng Chinh đang ngưng mi lo lắng chuyện hoàng thất, thiếu chút nữa đụng phải Cầu Lân.
Cầu Lân phất phất tay.
- Không có gì, buổi tối lại đến.
- Buổi tối sẽ cùng Nhân Hoàng gặp mặt, còn có cái gì để nói.
- Lão gia hỏa ngươi đây lại muốn làm cái gì? Chúng ta thời gian gấp gáp, nhất định phải thương lượng trước, phương diện có thể nghĩ đến đều phải suy nghĩ rõ ràng, nên dặn dò đều cùng Tần Mệnh dặn dò rõ ràng, lần này chính là quan hệ đến địa vị tương lai của Bắc Vực chúng ta ở hoàng triều.
- Có phải là ngươi đang suy nghĩ gì không?
- Đừng lề mề, gọi Tần Mệnh ra, chúng ta ngồi xuống nói chuyện cho tốt.
Mấy vị tông chủ đều thúc giục, hiện tại đã là giữa trưa, không cần mấy canh giờ nữa là nên gặp mặt cùng nhân hoàng cùng lão nhân hoàng gia, nhất định phải sớm thỏa thuận sách lược tốt.
Cầu Lân ho nhẹ, cố gắng trấn định:
- Chúng ta tự mình nói chuyện là được rồi, không cần mang theo Tần Mệnh.
- Tại sao? Làm sao không cần đưa hắn theo.
- Lấy đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy, bảo các ngươi đi thì cứ đi.
Cầu Lân đẩy Bàng Chinh.
- Uống nhầm thuốc?
Bàng Chinh trừng mắt, nhưng đang muốn chen về phía trước, bỗng nhiên nghe được chút động tĩnh gì đó, biểu tình nhất thời đặc sắc, ho khan hai tiếng:
- Chúng ta nói trước, đàm phán xong rồi mới nói với Tần Mệnh là được rồi.
Tần Mệnh mơ hồ nghe được động tĩnh bên ngoài, nhưng tên đã lên dây rồi, sao có thể bị cắt đứt, đem Yêu Nhi ôm ngang, đặt ở trên giường mềm bên cạnh hồ, mắt đỏ thở phổn hển hoảng hốt đè lên, sau một phen dã man vuốt ve xoa bóp, ở trong tiếng gầm buồn bực cùng Yêu Nhi thống nhất hòa làm một thể.
Màu đỏ tươi rực rỡ nở rộ trên giường, cho thấy sự lột xác của Yêu Nhi, sự trưởng thành của mệnh Tần.
Giờ khắc này sảng khoái, giờ khắc này khô nóng, giờ khắc này tuyệt vời, làm cho đầu hai người trống rỗng, Tần Mệnh gắt gao ôm lấy Yêu Nhi, Yêu Nhi gắt gao quấn lấy Tần Mệnh, phảng phất thời gian đều tĩnh lặng.