Đôi tình nhân nhỏ dù sao cũng trẻ tuổi, tràn đầy sức sống, rất nhanh liền thích ứng, bắt đầu va chạm vui vẻ.
Tần Mệnh ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng thấy ngon, năng lực chịu đựng của Yêu Nhi mạnh mẽ, lại đều là ngươi nông ta nông, tình hỏa chính vượng, kết quả hai người chiến ý cao ngất, từ giữa trưa đến chạng vạng ước chừng ác chiến ba canh giờ, đứt quãng giao hòa năm lần, từ giường mềm đến bồn tắm, lại đến ghế mây, càng chiến càng thuần thục, càng chiến càng kích thích, Tần Mệnh giống như điên rồi, Yêu Nhi càng là phối hợp phóng túng.
Cuối cùng bọn họ thật sự mệt mỏi, nằm sấp ngủ thật sâu.
Sắc trời dần tối, đám người Cầu Lân lần thứ hai đi tới ngoài viện Tần Mệnh, gõ cửa, dĩ nhiên không ai để ý tới.
Bàng Chinh nhíu mày rậm.
- Vẫn còn tiếp tục? Quá mức a.
Cầu Lân thiếu chút nữa một chưởng đánh hắn ra:
- Lão gia hỏa không đứng đắn, có ngươi nói như vậy?
Bàng Chinh lúng túng giật giật khóe miệng, bỗng nhiên hô to:
- Tần Mệnh! Trời tối rồi! Nửa canh giờ thu thập, tập hợp!
Lý tông chủ bọn họ mới đầu còn có chút mờ mịt, lần này toàn bộ hiểu, biểu tình trở nên thú vị.
- Cầu tông chủ, chúc mừng a, rất xứng đôi, hắc hắc, rất xứng.
- Hai người bọn họ rất thích hợp, chúc mừng Cầu tông chủ.
- Không sai, vui càng thêm vui, khi nào thì tổ chức hôn lễ?
Ba vị tông chủ đều chủ động chúc mừng, trên mặt tràn đầy nụ cười thấm thía.
Bọn họ đều biết nguyên nhân chính khiến Tần Mệnh mạo hiểm xâm nhập Thanh Yêu Tộc là vì cứu Yêu Nhi, hiện tại người trẻ tuổi đã rất khó nhìn thấy loại tính tình chân thật này, nhìn ra được trong lòng Tần Mệnh có Yêu Nhi, mà Yêu Nhi hình như từ ngày nhìn thấy Tần Mệnh bắt đầu có hảo cảm, phát triển đến bây giờ lại càng thân mật đến lưu luyến, hai người lang tài nữ mạo, tình ý tương đầu, bất luận là từ thiên phú, tiềm lực, bối cảnh, thậm chí là tính cách, đều vô cùng thích hợp.
- Trước tiên bận chính sự.
Cầu Lân nghiêm túc xua tay, đi xa chờ đợi. Trong lòng kỳ thật rất cao hứng, vẫn là Yêu Nhi nhà ta có quyết đoán a, nên ra tay thì ra tay, bắt được Tần Mệnh liền không sợ hắn chạy. Đương nhiên, Tần Mệnh thoạt nhìn cũng không giống loại người bạc tình quả nghĩa này, chút nhãn lực này hắn vẫn có.
Tần Mệnh cùng Yêu Nhi đều bị cổ họng Bàng Chinh đánh thức, bốn mắt giao hòa, nhịn không được đều nở nụ cười.
Tần Mệnh cảm khái muôn vàn, lại nhịn không được dư vị điên cuồng kích thích, còn có loại vui vẻ đầm đìa không ngừng phóng thích này, hai tay lại không thành thật trèo lên trước ngực Yêu Nhi vểnh lên, xẹt qua vòng eo trơn nhẵn, phốc... trưởng thành...
Đều nói nữ nhi hương là mộ anh hùng, hiện tại xem như đã trải nghiệm qua.
Yêu Nhi khẽ rên rỉ, rúc vào trong ngực Tần Mệnh, cười ngọt ngào, đôi mắt ngập nước nhìn hắn, tư thái tiểu nữ nhi hiếm có.
Hai người lề mề rời giường, lại là một lần nữa ôm hôn thêm vuốt ve. Người trẻ tuổi mà, lần đầu tiên làm, khó tránh khỏi có chút nghiện. Sau khi lích tình qua đi, chút cảm giác khoảng cách cuối cùng giữa bọn họ đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt nhìn về phía đối phương đều nóng bỏng.
Chờ Tần Mệnh cùng Yêu Nhi rời khỏi viện tử, đến bên ngoài tập hợp, trời đã hoàn toàn tối đen.
Năm vị tông chủ đều chờ ở nơi đó, lão nhân dẫn bọn họ tới đây lúc buổi trưa cũng đã chờ một thời gian.
Trên mặt bọn họ đều mang theo ý cười nhàn nhạt, hướng Tần Mệnh gật gật đầu.
Yêu Nhi ngọt ngào kéo Tần Mệnh, tiếp nhận lời chúc phúc thiện ý trong ánh mắt bọn họ.
Tần Mệnh da mặt mỏng, xấu hổ.
- Những người khác thì sao, không cùng nhau đi qua sao?
- Bọn họ không được, chúng ta là được rồi.
Cầu Lân nhìn Tần Mệnh, càng nhìn càng thuận mắt, càng nhìn càng thích.
Tần Mệnh chịu không nổi ánh mắt của đám lão gia hỏa này:
- Bây giờ chúng ta đi qua, đừng để cho các tiền bối hoàng thất chờ lâu.
Bàng Chinh vỗ vỗ bả vai Tần Mệnh, cười xấu xa nói:
- Nếu không phải chờ ngươi, chúng ta đã sớm đến rồi.
Cầu Lân quét ánh mắt sắc bén nhìn hắn:
- Ngươi đều đã năm mươi tám rồi, có muốn mặt mũi già nua hay không?
Bàng Chinh tức giận trợn trắng mắt, ta sinh động bầu không khí thì thế nào.
Bữa tiệc tối tiến hành coi như thuận lợi, nhân hoàng lúc trước cũng không hy vọng dùng vũ lực để xử lý sự vụ Bắc Vực.
Nội chiến, đối với mỗi chủ nhân hoàng triều mà nói cũng không phải là chuyện gì hào quang. Hắn tình nguyện đem lực lượng càng nhiều đặt lên thống trị hoàng triều cùng chống lại ngoại địch, nếu có thực lực mạnh hơn, hắn sẽ có khuynh hướng mở rộng lãnh thổ, chứ không phải nội chiến. Tuy nói bên ngoài tất phải an tâm trước, nhưng cục diện Bắc Vực cũng không uy hiếp đến căn cơ hoàng triều, hoàn toàn có thể dùng phương thức khác để giải quyết.
Nhân hoàng lúc trước đau đầu làm sao thuyết phục được phái chủ chiến cường ngạnh trong hoàng triều, đối với các lão nhân hoàng thất có thành kiến rất sâu sắc ở Bắc Vực. Hiện tại thì dễ dàng giải quyết, Tần Mệnh lập được công lao to lớn, không chỉ tiêu trừ nguy cơ tiềm ẩn ngàn năm, còn làm cho hoàng thất kiếm đủ lợi ích cùng tài nguyên, những lão gia hỏa kia hiện tại khi nói đến tên Tần Mệnh cũng đều mang theo ý cười, khẩu khí cường ngạnh lúc trước cũng buông lỏng.
Đêm nay trong tộc lão bồi yến có hai vị lão nguyên soái.
Nhưng giải quyết hòa bình cũng không có nghĩa là để Bắc Vực tiếp tục phát triển dã man, hoàng thất mong muốn có thể mượn cơ hội lần này, đối với cục diện Bắc Vực làm chút thay đổi lý tưởng, làm cho trên dưới hoàng triều đều nhìn thấy Bắc Vực quy phụ, mà không phải hoàng thất thỏa hiệp đối với Bắc Vực.