Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 609 - Chương 609 - Cự Hôn (1)

Chương 609 - Cự hôn (1)
Chương 609 - Cự hôn (1)

Nhưng mục đích sau lưng hoàng thất làm cho bọn họ cảnh giác, một khi Huyễn Linh Pháp Thiên dựa theo vị trí hoàng thất chỉ định hạ xuống, chẳng khác nào ở địa lý đem cách ly toàn bộ ngũ tông Bắc Vực bọn họ, thấy mặt đều phải vòng vo rất lớn, nếu là ai xảy ra vấn đề, muốn cứu viện cũng khó, ngũ tông liên minh đến đây cũng giống như thùng rỗng kêu to.

Hơn nữa, trong Huyễn Linh Pháp Thiên có rất nhiều Linh Yêu cường hãn, cũng có Thanh Yêu Tộc nguy hiểm, tùy thời có thể đi ra, chẳng khác nào thả đám dã thú hung tàn trước cửa nhà bọn họ. Còn nữa, còn có thể có lượng lớn cường giả nội bộ hoàng triều cùng ngoại giới tràn vào Bắc Vực, trình độ hỗn loạn có thể tưởng tượng được, bọn họ cũng sẽ gặp phải thử thách và uy hiếp mới.

Lợi ích to lớn, rủi ro rất lớn!!

Chấp nhận, hoặc cự tuyệt?

Trải qua một phiên uyển chuyển mặc cả, hoàng thất đồng ý đem Huyễn Linh Pháp Thiên chuyển hướng đến phương hướng Thiên Đạo tông cùng tam vương phủ, tức là, Thiên Đạo Tông cùng Tam vương phủ phụ trách trấn thủ nửa phía nam Huyễn Linh Pháp Thiên, ngũ tông Bắc Vực cùng Lôi Đình cổ trấn thủ nửa phía bắc, địa lý càng dễ tiếp nhận, áp lực cũng nhỏ hơn.

Làm điều kiện thỏa hiệp, hoàng thất tiếp tục giữ lại tam đại vương phủ ở Bắc Vực, cũng bố trí phân đường Thánh Đường khác, xây dựng một tòa cự thành trực thuộc hoàng thất. Mục đích đương nhiên cũng là khai phá Huyễn Linh Pháp Thiên, lâu dài dò xét bảo tàng bên trong, đồng thời phụ trách chấn nhiếp cùng giám thị ngũ tông Bắc Vực.

Cả hai bên đều vui mừng ký kết một thỏa thuận.

Hoàng thất rất hài lòng, Bắc Vực cũng có thể tiếp nhận.

Cuối cùng, khi bữa tiệc tối đang đến gần kết thúc, dưới ánh mắt của nhân hoàng bày mưu tính kế, một vị tộc lão hoàng thất rốt cục cũng nói ra vấn đề khiến Tần Mệnh lo lắng:

- Tần Mệnh mạo hiểm đánh thức Phong Thiên Tà Long Trụ, can đảm, dũng lực, trí tuệ thực sự là đương thời vô song, giải quyết uy hiếp tiềm ẩn ngàn năm cho hoàng triều, cũng mang đến cho hoàng gia tài nguyên chất lượng cao. Mặc dù ngươi không muốn tiết lộ sự tích anh hùng của mình, hoàng thất cũng không thể quên những đóng góp của ngươi.

Những lời khen ngợi đã làm cho trái tim của Tần Mệnh nhảy lên.

- Ngài quá khen, là nên làm.

Tộc lão cười cười:

- Tần Mệnh năm nay là mười tám? Vẫn chưa lập gia thất.

Tần Mệnh quyết đoán chặn lại:

- Đã có!

- Ồ?

Vị tộc lão kia giật mình, lời lập tức muốn nói đến bên miệng thì bị kẹt lại.

Có rồi? Khi nào?

Nhân hoàng uy nghiêm thần tình hơi lạnh lẽo, các tộc lão hoàng thất đều ngước mắt nhìn Tần Mệnh.

Bầu không khí trong điện trở nên kỳ lạ.

Ngươi thật ngu ngốc hay cố ý? Hỏi ngươi lập gia thất, là để ban hôn cho ngươi, đây là lễ vật hoàng gia, ngươi một câu thành rồi là có nghĩa gì? Từ chối thành thân?!

Đám người Lý tông chủ bọn họ đều rất ngoài ý muốn, lúc trước nghĩ tới hoàng thất sẽ thông gia, đây là thủ đoạn hoàng thất quen dùng, lấy danh nghĩa thông gia thực hiện quyền giám thị. Bọn họ cũng không cho rằng đây là chuyện xấu, trong hoàng thất có năm vị công chúa vừa tuổi đợi gả, mỗi người đều quốc sắc thiên hương, cao quý tao nhã, ai cưới được đều là phúc phận. Hơn nữa giám thị thì giám thị đi, thả một công chúa ở nơi đó ít nhất là ở bên ngoài giám thị, nếu cự tuyệt, hoàng thất đầu tiên sẽ mất hứng, tiếp theo sẽ có cảnh giác, ngay sau đó sẽ an bài càng nhiều tai mắt đi qua, phòng cũng không phòng được.

Về phần Tần Mệnh đã có Yêu Nhi, vậy cũng không sao cả.

Nam nhân cưới thêm vài nữ tử không có gì, chỉ cần ngươi có năng lực, lại có hứng thú, cưới mấy người coi như ngươi bản lĩnh.

Bọn họ thật sự không nghĩ tới Tần Mệnh lại không đợi hoàng thất nói xong trực tiếp chặn lại.

Không chỉ nghẹn vị tộc lão hoàng thất kia, cũng đem bọn họ nghẹn lại.

Tần Mệnh bất chấp tất cả, mỉm cười nói:

- Trước tám tuổi ta đã định hôn sự, là Nguyệt Tình của Thanh Vân tông, là hôn ước do phụ mẫu quá cố ta hứa hẹn. Về sau giải trừ nguy cơ Lôi Đình cổ thành, Cầu Lân tông chủ lại vì ta cùng Yêu Nhi đính hôn sự. Ta có thể được hai vị hồng nhan hâm mộ, rất thỏa mãn.

Tần Mệnh cố ý nhắc tới phụ mẫu quá cố, cùng tình huống cụ thể lúc ấy giải trừ nguy cơ Lôi Đình cổ thành, chẳng khác nào nói cho hoàng thất, hai môn hôn sự của ta đều không thể phế, nếu không chính là không để ý thân tình, bất nhân bất nghĩa.

Ngươi - không thể ép buộc ta.

Yêu Nhi tuy rằng sốt ruột Tần Mệnh cự tuyệt quá quyết đoán, nhưng nghe hắn nói, trong lòng vẫn vui sướng.

Các tộc lão hoàng thất có chút trở tay không kịp, phía trước đều rất thuận lợi, tứ hôn hẳn là chuyện vui vẻ thuận lợi hơn, thế nhưng bị Tần Mệnh chặn liên tục ba câu, thái độ rất rõ ràng kiên quyết. Bất quá năng lực ứng biến của các tộc lão hoàng thất không tệ, càng không phải hắn ba ba vài câu là có thể dễ dàng đấu pháp, vị tộc lão kia đơn giản nhìn nhân hoàng, liền lĩnh ngộ ý tứ trong mắt nhân hoàng.

- Lần này giải quyết sự kiện Thanh Yêu Tộc, ngươi công lao to lớn, hoàng triều muốn cảm tạ ngươi, hoàng thất càng phải cảm tạ ngươi. Trước đó chúng ta đã thỏa thuận xong, chờ sự kiện chấm dứt, nhất định phải ban thưởng cho ngươi, tức là nếu là hoàng triều, lại là các nhân hoàng thất.

Một người khác mỉm cười:

- Chúng ta đã thảo luận về hai người, để xem ngươi ai phù hợp, chọn một.

Tần Mệnh thở phào nhẹ nhõm, nói một tiếng cảm ơn, cũng may không phải cưỡng cầu, bằng không hắn cũng không biết ứng phó bầu không khí lạnh lẽo như thế nào.

Cầu Lân hơi ngưng mi, nâng chén rượu giống như có như không nhấp một ngụm.

- Hai người? Có thực sự tốt bụng như vậy không?

Bình Luận (0)
Comment