- Một là tứ hôn. Ngươi vừa tròn mười tám tuổi, đến độ tuổi thành thân, tứ hôn là lựa chọn hàng đầu của chúng ta, như vậy cũng có thể kéo vào quan hệ giữa hoàng thất và Bắc Vực. Có một số lời ta cũng không tránh, hoàng thất cùng Bắc Vực mấy năm nay ở chung cũng không hòa hợp, chúng ta cố ý điều chỉnh, tin tưởng các ngươi cũng có tâm hòa hoãn, thông gia là không thể thích hợp hơn.
Thứ hai chính là phong vương, ngoại trừ cái này, chúng ta cũng không nghĩ ra những ân tứ khác càng có thể biểu đạt cảm tạ hoàng thất đối với ngươi. Sắc phong ngươi làm chiến vương Bắc Vực, Lôi Đình cổ thành chính là đất phong độc lập của ngươi, cho phép khai phủ chiêu hiền, toàn bộ do Tần gia các ngươi tự chủ quản lý Lôi Đình cổ thành cùng với lãnh địa ngàn dặm xung quanh.
Vị tộc lão này trong lúc nói chuyện nhẹ giọng cười nói:
- Một phò mã hoàng triều, một thân vương hoàng triều, đều là vinh dự cao nhất, đây cũng là nhân hoàng điện hạ khẳng định đối với ngươi, cũng là ngươi nên đạt được, tuyệt đối không thể từ chối nữa.
Các tộc lão khác mỉm cười, nhìn Tần Mệnh:
- Chọn một cái đi.
Đám người Cầu Lân âm thầm hít vào, một hoàng thất tốt, thủ đoạn đủ xa a.
Không ép buộc, để ngươi lựa chọn!
Thoạt nhìn không tồi, nhưng bốn chữ ‘ hoàng thấtphong vương’ đối với Bắc Vực mà nói quá mẫn cảm, chẳng khác nào nhất cử đem Tần Mệnh xếp vào hàng ngũ tam vương phủ, tuy rằng Bắc Vực hiện tại không còn xuất hiện cục diện bát tông ngũ vương, nhưng một khi Tần Mệnh phong Vương, sẽ bị dân chúng Bắc Vực trong tiềm thức vạch vào trận doanh ‘ Tam vương phủ’, ít nhiều có chút ý tứ ly gián.
Phong Vương thoạt nhìn là ân tứ, kỳ thật là đoán được Tần Mệnh sẽ không tiếp nhận, biến tướng kích thích Tần Mệnh tiếp nhận thông gia.
Bọn người Cầu Lân đều trầm mặc, chờ Tần Mệnh tự mình quyết định, cái này ai cũng không giúp được. Hoàng thất quyết tâm thông gia, hơn nữa bọn họ cũng cho rằng thông gia là một quyết định không tồi, ngay cả Cầu Lân cũng không phản đối.
Tần Mệnh dở khóc dở cười, rốt cuộc vẫn là hoàng thất, thủ đoạn thật phong phú, hời hợt hóa giải cục diện, càng xảo diệu dắt hắn vào hố.
Phong vương? Ý nghĩa phong vương hoàng thất hoàn toàn bất đồng, chẳng khác nào biến thành ưng khuyển tử trung của hoàng thất, mặc kệ trên thực tế có phải hay không, trong lòng dân chúng nhận định là được, cũng chẳng khác nào hướng các thế lực ngoại vực và hoàng triều của hoàng triều tuyên bố, Lôi Đình cổ thành là hoàng thất ta, mười tám Vương tượng đều là hoàng thất ta, năm tông Bắc Vực do Tần Mệnh cầm đầu cũng sẽ là hoàng thất.
Một vị tộc lão tiếp tục nói:
- Về hôn sự, chúng ta lo lắng chính là Ngọc Sương công chúa, nhưng xét đến Ngọc Sương cùng Ngọc Chân thuở nhỏ ở cùng một chỗ, tỷ muội tình thâm, chưa từng tách ra. Nếu ngươi đồng ý thông gia, chúng ta sẽ gả hai vị công chúa Ngọc Chân và Ngọc Sương vào Lôi Đình cổ thành.
Năm vị tông chủ đồng loạt nhướng mày, công chúa sinh đôi, cùng nhau xuất giá? Tiểu tử Tần Mệnh thật có phúc khí a, đây chính là diễm phúc nhân gian, là cuộc sống mỹ diệu mỗi nam tử đều cầu còn không được.
Tần Mệnh trong lòng khổ sở, càng quá đáng! Ta không muốn nhận một, ngươi lại ném cho ta hai.
- Tần Mệnh, suy nghĩ thế nào rồi?
Một vị tộc lão sắc mặt không lo lắng, tứ hôn, phong vương, cái nào không phải là ân tứ. Phong Vương, một chữ Vương tôn quý, lại là Vương mười tám tuổi. Tứ hôn, hai vị công chúa song sinh cao quý, mỗi người đều có phong tình. Tùy tiện đến chỗ người khác khẳng định quỳ xuống đất cúng bái, ngươi lại còn mặt mày khó xử không tình nguyện?
Tần Mệnh không phải giả tạo, là muốn tranh thủ, hắn cắn răng, kiên trì nói:
- Có thể để cho ta suy nghĩ thêm vài ngày không?
Một vị tộc lão gật đầu đồng ý:
- Có thể, đây là chuyện lớn, nên nghiêm túc cân nhắc.
Chờ cho bọn người Tần Mệnh rời đi, mấy vị hoàng thất tộc lão trao đổi ánh mắt, nhàn nhạt nở nụ cười.
- Hắn vẫn còn trẻ a.
- Ha ha... Vào hố...
- Người này coi trọng tình cảm, nhất định có thể vì tình mà vây khốn.
- Chuyện thông gia đã định, hai vị công chúa đều phải gả đến Lôi Đình cổ thành.
Nếu Tần Mệnh vui vẻ tiếp nhận tứ hôn, chứng tỏ hắn tham luyến nữ sắc, càng chứng tỏ hắn cũng không coi trọng tình cảm, hồn nhiên không để ý bên cạnh có Yêu Nhi làm bạn. Nói như vậy, bọn họ chỉ cần gả Đường Ngọc Sương qua là được, để Đường Ngọc Sương cùng hắn va chạm với nhau, dùng thủ đoạn sắc bén giám sát Lôi Đình cổ thành. Nhưng Tần Mệnh nhiều lần cự tuyệt, biểu hiện vô cùng bài xích, còn đem chuyện của Nguyệt Tình cùng Yêu Nhi trước mặt mọi người dọn ra ngoài, chứng tỏ hắn là người coi trọng tình cảm, còn không phải coi trọng bình thường. Cứ như vậy, cần phải gả hai vị công chúa qua, một người Đường Ngọc Sương dùng thủ đoạn cường ngạnh, một người Đường Ngọc Chân cùng Tần Mệnh nói chuyện yêu đương, vừa mềm vừa cứng, khẳng định có thể đem Tần Mệnh khống chế phục.
Đường Thiên Khuyết đã sớm đem tình huống đường Ngọc Chân cùng Tần Mệnh báo cáo cho bọn họ, ai cũng không nghĩ tới hai người lại yêu nhau, nhưng vừa lúc có thể tính kế.
- Đem tình huống đêm nay lộ ra ngoài, để cho Ngọc Chân biết.
Nhân hoàng đứng dậy rời đi.
Các vị tộc lão nhao nhao đứng dậy tiễn đưa, trao đổi ánh mắt, nở nụ cười, yến hội tối nay rất thành công, không chỉ giải quyết chuyện hòa bình Bắc Vực, đạt được mục đích mong muốn, còn tìm được nhược điểm của Tần Mệnh.
Chuyện kế tiếp không cần bọn họ ra mặt nữa, đem tin tức lộ ra cho Đường Ngọc Chân, chờ đợi thuận phát triển theo tự nhiên, hẳn là có thể đạt được hiệu quả bọn họ muốn.
Nam truy nữ, cách trọng sơn, nữ truy nam, cách tầng vải mỏng.
Huống chi là công chúa hoàng thất có mị lực vô hạn, tin tưởng Đường Ngọc Chân có thể bắt được Tần Mệnh.