Đường Ngọc Chân cùng Đường Ngọc Sương từ nửa tháng trước đã trở lại hoàng cung, Huyễn Linh Pháp Thiên càng ngày càng loạn càng ngày càng nguy hiểm, Đường Thiên Khuyết lại muốn bắt đầu tu luyện tàn khốc hơn, không muốn mang theo các nàng nữa. Các nàng cũng chiếm được rất nhiều long lực, cần bế quan luyện hóa, liền sớm đi theo Nhân Hoàng trở về.
Mấy ngày nay đều bế quan, không hỏi thế sự, nhưng hôm nay Đường Ngọc Chân thật vô tâm, ngồi ở trong tẩm cung, hoảng hốt một ngày, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Hôm nay Tần Mệnh trở về, phụ hoàng tự mình thiết yến khánh công, biểu đạt cảm tạ của hoàng thất.
Nhưng nàng hiểu được mục đích của buổi dạ tiệc là muốn thương lượng làm thế nào để giải quyết sự vụ Bắc Vực, không có gì bất ngờ, trong bữa tiệc phải nhắc tới chuyện thông gia.
Nếu Tần Mệnh đáp ứng thông gia, tỷ tỷ sẽ gả qua.
Còn ta thì sao? Trong tương lai gần sợ rằng ta sẽ được ban hôn cho những người khác.
Tần Mệnh có đồng ý không? Chỉ sợ là không thể theo hắn a.
Hắn sẽ đổi công chúa tứ hôn thành ta như Yêu Nhi nói?
Đường Ngọc Chân chua xót lắc đầu, không ôm hy vọng, phụ hoàng càng sẽ không đồng ý.
- Ta đây là thế nào? Làm sao vậy...
Đường Ngọc Chân phiền não khẽ xoa trán, ta thích hắn? Hay là bởi vì phải gả cho nam tử xa lạ khác, trong lòng không thoải mái?
Một thị nữ bước nhanh vào tẩm cung của Đường Ngọc Chân, cúi người thỉnh an:
- Công chúa, bữa tiệc đã kết thúc.
- À.
Đường Ngọc Chân cố gắng trấn định gật gật đầu.
- Bệ hạ đã tứ hôn rồi.
Cứ hư vậy quyết định sao? Đường Ngọc Chân nghiêng đầu, mông lung hai mắt. Tỷ tỷ phải gả đến Lôi Đình cổ thành, ta phải gả đến nơi nào? Từ đây trời nam đất bắc sao?
- Công chúa, ngài bị sao vậy?
Tỳ nữ bên người nhỏ giọng hỏi.
- Không có gì, khi nào hôn lễ.
- Còn chưa định.
- Là Tần Mệnh không muốn sao?
Đường Ngọc Chân rưng rưng cười khẽ, nhân hoàng tứ hôn, hắn dám mặc cả? Cũng chỉ có tên điên này mới có can đảm.
- Ta vừa mới nghe nói bệ hạ cố ý đem ngài cùng Ngọc Sương công chúa điện hạ đều gả đến Lôi Đình cổ thành.
- Cái gì?
Đường Ngọc Chân kinh ngạc, rốt cuộc cũng không kiềm chế được sự bình tĩnh của mình. Ngươi lấy tin tức từ đâu?
- Bên ngoài đều đang nghị luận, hẳn là thật đi.
Đường Ngọc Chân một trận mừng rỡ dâng lên trong lòng, toàn bộ gả đến Lôi Đình cổ thành? Điều này có đúng không?
- Nhưng mà...
- Nhưng cái gì?
- Tần Mệnh hình như cự tuyệt.
Tần Mệnh trở lại dưới tàng cây cổ thụ ngồi trong đình viện, lấy ra kiếm điển, tập trung lật xem thức thứ năm.
- Vạn Quân Bạo Huyết, Chúng Tướng Duy Diệt!
Từng câu từng chữ phối hợp với hình ảnh, thấm đẫm kình lực mãnh liệt, phảng phất có thể xuyên qua mặt giấy mãnh liệt xông vào mặt.
Rõ ràng chỉ là mấy trang giấy, lại giống như bắt đầu khởi động sơn hà trọng uy.
Tần Mệnh càng ngưng mi nhìn nghiêm túc, càng giống như bị kéo vào, có một cỗ kình lực cuồng bạo đang chạy theo bốn phương tám hướng bên trong, đụng phải khí huyết dâng lên, đánh đến hắn đầu váng mắt hoa.
Tần Mệnh nhìn trong chốc lát liền nhanh chóng cất đi, may mắn là dùng bát trọng thiên nghiên cứu, nếu như là thời điểm thất trọng thiên mạnh mẽ tìm hiểu, nói không chừng có thể chấn thương hắn.
Chẳng qua, sau khi xem qua đơn giản, có thể cảm nhận được uy lực cường mãnh của thức thứ năm, phương thức cùng hình thức bày ra so với bốn thức khác thi triển đều có sự khác biệt rất lớn, uy lực mạnh hơn, thậm chí là bạo ngược, không chỉ bạo ngược đối với kẻ địch, đối với thân thể càng có tải trọng rất mạnh, may mắn Tần Mệnh thể chất đặc thù, được Hoàng Kim Huyết cùng Kim Cương Hỗn Nguyên Đạo nhiều lần rèn luyện qua, bằng không một lần thi triển chẳng khác nào tự hại mình một lần.
- Vạn Quân Bạo Huyết, Chúng Tướng Duy Diệt! Tốt thay cho một kiếm thức chí cương chí liệt! Thức thứ năm phối hợp với bá đạo của ta, có thể thi triển ra uy lực mạnh hơn hay không? Chiêu thức của ta đã thiên về hung mãnh, lại cho ta càng thêm hung tàn, đây là muốn ép ta cùng cuồng nhân đi tới cùng à. Nếu như không phải có thâm cừu đại hận, thức này thật đúng là không thể tùy tiện dùng.
Tần Mệnh cố nén kình lực phản xung của Kiếm Điển, nhiều lần nghiên cứu sâu.
Một bên vừa kiêng kỵ uy lực của thức thứ năm, một bên vừa hưng phấn sức mạnh của nó.
Trước tiên nhìn đơn giản một chút, chờ có thời gian lại xâm nhập vào tu luyện.
Hắn thậm chí còn không thể chờ đợi.
Bạch Hổ ngoan ngoãn nằm sấp bên cạnh hắn, nửa ngủ nửa tỉnh, kỳ thật là đang tiếp nhận truyền thừa huyết mạch, chỉ là nó còn nhỏ, tiêu hóa có khó khăn, chỉ có thể chậm rãi đến.
Yêu Nhi biết Tần Mệnh trong lòng rối loạn, muốn dùng tu luyện để làm phân tâm, từ xa nhìn một lát liền trở lại trong phòng, cũng bắt đầu minh tưởng điều trị.
Sâu trong đêm, người người yên tĩnh, trên bầu trời mây nhạt gió nhẹ, ngôi sao lấp lánh, mặt trăng sáng treo trên cao.
Trong đình viện yên tĩnh, Tần Mệnh ở bên ngoài, Yêu Nhi ở bên trong, mỗi người minh tưởng tìm hiểu.
Lăng Tuyết và những người trong các viện lạc đều tự mình tu luyện, một mỗi người đều là cuồng nhân tu luyện, cũng bị tốc độ trưởng thành của Tần Mệnh làm cho kích thích, ai cũng không muốn bị rơi xuống quá nhiều.
Không bao lâu sau, Bạch Hổ bỗng nhiên cảnh giác, ngẩng đầu nhìn ngoài viện.
Trong rừng nhỏ xanh tươi u tĩnh, có một người cung trang thanh lệ như tiên đang đứng, dưới ánh trăng mông lung có vẻ siêu trần thoát tục, xinh đẹp không gì sánh được, đang thất thần nhìn Tần Mệnh dưới tàng cây cổ thụ trong viện, con ngươi trong trẻo trong suốt đẹp đến mức làm cho người ta say mê, lại hết lần này tới lần khác lắc lư chút u oán cùng mênh mông, khiến người ta thương tiếc.