Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 612 - Chương 612 - Quá Hung Hăng Càn Quấy (1)

Chương 612 - Quá Hung Hăng Càn Quấy (1)
Chương 612 - Quá Hung Hăng Càn Quấy (1)

Bạch Hổ gầm nhẹ hai tiếng, giống như là đang cảnh cáo.

Tần Mệnh từ trong kiếm điển rút lại ý thức, dùng sức nhắm chặt đôi mắt đau nhức, điều trị trong chốc lát, mới miễn cưỡng hoàn hồn.

Thức thứ năm với kình lực bá đạo làm cho hắn có chút chịu không nổi, ý thức bị chấn đến đau đớn.

Hắn theo ánh mắt Bạch Hổ nhìn về phía tiểu lâm ngoài viện.

Làn da như son phấn, ánh mắt như nước mùa thu, Đường Ngọc Chân giống như tiên tử dưới ánh trăng, xinh đẹp động lòng người, gió nhẹ thổi tới, cung trang hoa lệ theo gió khẽ động, trang sức trên tóc lắc lư chút ánh sáng quý khí.

Ngọc Chân công chúa?

Tần Mệnh một trận đầu lớn, âm thầm thở ra, vỗ nhẹ Bạch Hổ, để cho nó yên tĩnh, đứng dậy đi về phía tiểu lâm ngoài viện.

Đường Ngọc Chân không có rời đi, lẳng lặng nhìn Tần Mệnh đi tới.

- Công chúa điện hạ, trễ như vậy, tới tìm ta?

Đường Ngọc Chân hai mắt mông lung, khẽ cắn răng:

- Vì sao?

- Hả? Tại sao?

- Ngươi thực sự giả vờ ngu ngốc?

Tần Mệnh trong lòng thấp giọng, ấp úng hai tiếng:

- Ngươi nói chuyện thông gia?

Đường Ngọc Chân không nói lời nào, cứ như vậy nhìn Tần Mệnh. Nàng cũng không biết mình làm sao vậy, có chút mờ mịt, trong lòng rất loạn. Từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn luôn rất thanh cao, tu luyện võ pháp, lại tuân theo lễ nghi hoàng thất, giống như là hoa sen trong ao, kiêu ngạo nở rộ, lại cô phương tự thưởng, chưa từng bị cái gì lay động tâm tình, càng chưa từng nghĩ tới sẽ thích nam tử nào. Nhưng bắt đầu từ ngày Huyễn Linh Pháp Thiên đến gặp Tần Mệnh, hình như đều bất tri bất giác thay đổi, rất chậm rất chậm, lại chân thật mà mãnh liệt. Chờ nàng đột nhiên tỉnh ngộ, đã không cách nào tự kiềm chế.

Tần Mệnh gãi gãi đầu, không biết nên nói cái gì. Muốn nói là chiến đấu luận võ, hoặc là ứng phó âm mưu quỷ kế, hắn rất am hiểu, nhưng tràng diện hiện tại thật sự ứng phó không được, hình như là trời sinh khuyết điểm. Hắn ấp úng trong nửa ngày, hỏi một câu mà ngay cả hắn cũng cảm thấy xấu hổ:

- Ta tốt chỗ nào?

- Không biết.

Tần Mệnh dở khóc dở cười:

- Ngươi là công chúa hoàng thất cao quý, xinh đẹp hào phóng, tính cách thuần khiết, hẳn là tìm một công tử thế gia môn đăng hộ đối, tìm lang quân như ý tương thân tương ái. Làm sao ngươi lại bắt đầu để ý đến một người như ta? Chúng ta thực sự không phù hợp, ngươi cũng nói, ta thô lỗ, dã man, hiếu chiến, không hiểu thú vị, và ngươi hoàn toàn không phù hợp. Nhân tiện, ta còn ăn thịt.

Đường Ngọc Chân bị câu nói của hắn chọc cười, nhưng lệ quang càng mông lung.

- Ta có Nguyệt Tình rồi, cũng có Yêu Nhi, ta đã rất thỏa mãn, không cầu xa vời nhiều hơn nữa, cũng không muốn có lỗi với các nàng.

- Ta không ngại.

Lúc Đường Ngọc Chân nói ra lời này, trong lòng chua xót, rất ủy khuất.

- Tương lai ta phải rời khỏi Bắc Vực, rời khỏi hoàng triều, đi xa hơn.

- Ta biết.

- Ta có tốt như vậy không?

Tần Mệnh lại gãi đầu.

- Không biết.

- Công chúa a, ngươi để ta suy nghĩ lại?

Tần Mệnh đều cảm giác mình nói lời này quá tàn nhẫn, người ta một một công chúa cao quý, đều buông bỏ thể diện đến thỉnh gả, mình còn phải cân nhắc, dù sao nếu như vị trí đổi ngược, hắn chịu không nổi.

- Ta chờ ngươi.

Ba chữ đơn giản, trực tiếp phá tan phòng tuyến tâm lý mà Tần Mệnh thủ vững một tầng, ai... Gây nghiệt a...

- Không bao lâu nữa, ta sẽ xuất giá, không phải ngươi, chính là người khác, công chúa hoàng thất đều sẽ gả ra ngoài trước mười chín tuổi, ý nghĩa tồn tại của chúng ta chính là thông gia.

Sự mông lung trong mắt Đường Ngọc Chân rốt cục tụ thành nước mắt trong suốt ở khóe mắt, lướt qua hai má kiều diễm, thê mỹ.

Trước kia nàng cũng không phản cảm thông gia, cũng đều cho rằng không sao cả, đây là sứ mệnh của công chúa hoàng thất. Nhưng bây giờ, nàng không muốn làm vật hi sinh, càng không muốn bị coi là hàng hóa để đổi lấy cái gọi là lợi ích.

Tần Mệnh do dự trở lại phòng, Yêu Nhi nhìn vẻ mặt buồn rầu của hắn, nhịn không được cười nói:

- Để cho chàng cưới công chúa, không phải cưới nam tử, có thể có chút quyết đoán của nam tử hay không?

Tần Mệnh ngồi xuống, từ phía sau ôm lấy Yêu Nhi:

- Ta có cái gì tốt?

Yêu Nhi thân mật dựa vào hắn:

- Được tiện nghi khoe mẽ.

- Ta là người mồm miệng tệ như vậy, lại có công chúa thích, ta rất không thể tưởng tượng nổi.

Yêu Nhi đều bị hắn chọc cười: - Hài hước rồi a.

Tần Mệnh chôn ở giữa mái tóc dài của Yêu Nhi, hàm hồ không rõ nói:

- Ta nên làm cái gì bây giờ?

- Hỏi trái tim chàng.

- Nó so vơi ta càng hồ đồ hơn.

Tần Mệnh chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó mình sẽ phiền não vì loại chuyện tình ái này, hắn khát vọng chính là võ đạo trưởng thành, là mời chiến thiên hạ thoải mái đầm đìa. Không muốn bị những chuyện khác phân tâm quá nhiều, có Yêu Nhi cùng Nguyệt Tình là đủ rồi. Nhưng nhìn thấy bộ dáng Đường Ngọc Chân khóc nức nở ở trước mặt hắn, hắn thế nhưng lại mềm lòng.

- Đáp ứng đi, nàng cũng không tệ. Chờ trở lại Lôi Đình cổ thành, ta giúp chàng giải thích cho Nguyệt Tình.

- Ai, nàng coi trọng ta điểm nào.

- Sau này không được ở trước mặt Đường Ngọc Chân hỏi vấn đề này, rất đả thương người ta. Còn nhớ những gì ta đã nói với chàng trước đây không? Có một số người, liếc mắt một cái chính là cả đời, có một số người, một khi động tình, cũng là cả đời. Không có nhiều lý do, thích là thích, không có lý do. Nam nhân có xu hướng yêu thương, sẽ thích rất nhiều nữ nhân cùng một lúc, nữ nhân thì lại sẽ chỉ yêu một lần trong đời, yêu, sẽ xác định. Nam nhân có một nữ tử, tận hưởng cơ thể và vẻ đẹp của họ, nữ nhân có một nam tử, cống hiến cuộc sống của mình.

Bình Luận (0)
Comment