Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 615 - Chương 615 - Nhà (2)

Chương 615 - Nhà (2)
Chương 615 - Nhà (2)

- Cái tên Tần Mệnh này, trực tiếp quẳng chúng ta xuống rồi? Đãi khách như vậy a.

Mã Đại Mãnh thẳng thừng lẩm bẩm.

- Không phải đã nói là giữ bí mật hành tung sao?

- Đã đến Lôi Đình cổ thành, cũng đừng để ý nhiều như vậy.

- Nhìn không ra, Tần công tử rất nhớ nhà.

Trong đội ngũ, đội ngũ hoàng thất cười khẽ nói chuyện.

Đường Ngọc Chân dịu dàng cười khẽ, nhưng nhìn thấy Đường Ngọc Sương bên cạnh, trong lòng lại âm thầm thở dài. Các nàng vốn rất thân mật, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện thông gia, chậm rãi liền xa cách, nàng mấy lần muốn tìm Đường Ngọc Sương nói chuyện, kết quả đều bị lạnh lùng từ chối.

- Tỷ tỷ, phía trước chính là Lôi Đình cổ thành, chúng ta...

Đường Ngọc Sương lạnh lùng ngắt lời:

- Ta so với ngươi càng rõ ràng nên làm cái gì không nên làm cái gì.

- Thành chủ!! Là thành chủ đã trở lại!

Trên cổng thành phía nam, chúng thủ vệ tập thể hoan hô, màu sắc đôi cánh kia quá chói mắt.

Tần Mệnh lao qua phía trên cổ thành, nhìn đường phố phồn hoa náo nhiệt, cảm khái muôn vàn, hắn tăng tốc, lao thẳng đến thành phủ, nôn nóng muốn nhìn thấy người thân trong nhà.

Trên diễn võ trường, náo nhiệt phi phàm, rất nhiều thị vệ đều đang tu luyện. Khương Dĩnh cũng dưới sự chỉ đạo của Diệp Tiêu Tiêu tu luyện võ pháp, nhưng dù sao cũng trì hoãn giai đoạn tu luyện tốt nhất lúc thời thơ ấu, hiện tại tốc độ tu luyện rất chậm, tiểu nha đầu có chút sốt ruột, cũng có chút nản chí, bĩu môi, hốc mắt đỏ lên.

- Tiểu thư a, ngài phải tập trung lực lượng mới được.

Diệp Tiêu Tiêu cười khổ.

- Tập trung không được.

Khương Dĩnh nắm kiếm, chiêu này đã tu luyện hai mười ngày, vẫn không có chút thành quả.

- Ngài đã làm rất tốt, một năm đột phá hai trọng thiên.

- Ca ca ta một năm nay đến Huyền Võ cảnh.

- Ngài không thể luôn luôn nghĩ đến việc so sánh với thiếu chủ, có mấy người có thể làm được thiếu chủ...

Diệp Tiêu Tiêu bỗng nhiên ngẩng đầu, một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, rơi xuống sân.

- Ca ca?

Khương Dĩnh kinh hỉ nhìn người đột nhiên xuất hiện, còn tưởng rằng nhìn lầm, dùng sức dụi dụi mắt, một tiếng thét chói tai, nhào vào trong ngực Tần Mệnh.

Tần Mệnh sủng nịch vỗ nhẹ Khương Dĩnh:

- Thật đúng là bắt đầu tu luyện rồi.

Khương Dĩnh vui mừng ôm Tần Mệnh, ngẩng đầu khoe khoang:

- Đúng vậy, muội là Linh Võ Cảnh lục trọng thiên, lợi hại không? Trong một năm liên tiếp phá hai trọng thiên.

Diệp Tiêu Tiêu cười lắc đầu, vừa rồi còn chưa hài lòng, lúc này lại cao hứng.

- Lợi hại! Tần Mệnh chạm nhẹ cái mũi của nàng.

- Thiếu chủ...

Bọn thị vệ trong diễn võ trường đều dừng tu luyện lại, kinh hỉ nhìn Tần Mệnh, trở về? Thiếu chủ đã trở lại!

Phủ thành chủ oanh động, cũng náo nhiệt.

Dì Lý Linh Đại vừa mới từ cửa thành trở về không bao lâu, đang nghỉ ngơi trong phòng, nghe được tiếng hoan hô bên ngoài còn tưởng rằng nghe lầm.

Đồ Vệ mang theo các thị vệ đều vội vàng chạy về thành phủ.

Trở về quá đột ngột, họ không thể tin được.

Ngay cả Hô Diên gia chủ, Hô Diên Trác Trác đều là người đầu tiên trong thời gian ngắn đi tới thành phủ.

Từ khi rời đi đến bây giờ, toàn bộ biến mất tám tháng, họ thực sự sợ sẽ xảy ra cái gì đó bất ngờ, trái tim cứ mãi lo lắng.

Nhìn bằng hữu và người thân liên tiếp kéo đến, Tần Mệnh càng kích động, nhiệt tình hàn huyên, cả phòng ôn nhu đầy viện, vẫn là về nhà là tốt. Không có a dùa lừa bịp, không có âm mưu dương mưu, cũng không có nguy cơ sinh tử, có người thân chân chính, bằng hữu tươi cười, thoải mái nói không nên lời.

- Nguyệt Tình thất trọng thiên?

Nhìn thấy Nguyệt Tình, Tần Mệnh kinh ngạc trước khí tức của nàng. Ngày rời đi, Nguyệt Tình hình như vừa bởi vì truyền thừa Nữ Vương mà đột phá đến tứ trọng thiên, tám tháng sau, trực tiếp tiến vào thất trọng thiên? Cũng không phải hoài nghi thiên phú của Nguyệt Tình, mà là tốc độ này không khỏi khoa trương một chút, nàng không giống mình liều mạng tìm kiếm cơ duyên trong Huyễn Linh Pháp Thiên, mà là một ở lại Lôi Đình cổ thành.

- Ta cũng rất giật mình, có thể là do Nữ Vương truyền thừa đi.

Nguyệt Tình dịu dàng cười yếu ớt, chỉ có nàng là rõ nguyên nhân.

- Mộ Bạch trưởng lão đã kiểm tra qua, không phải mạnh mẽ đột phá, cũng không phải tà pháp, trước mắt xem ra rất bình thường.

Lý Linh Đại rất vui vẻ, lôi kéo tay Tần Mệnh, không ngừng vỗ nhẹ. Nàng nhớ nhất chính là Tần Mệnh, cũng thật hy vọng hắn có thể ở trong cổ thành an ổn sống, nhưng hiểu được đó không thực tế, Tần Mệnh có cỗ hăng hái, không cam lòng tịch mịch, sẽ không vĩnh viễn ở lại chỗ này.

- Ngươi làm sao làm được? Bát trọng thiên rồi!

Hô Diên Trác Trác không ngừng lắc đầu, khoa trương a, quá phận a, làm cho người không tu luyện như ta rất là hổ thẹn. Ngay cả bọn người Đồ Vệ cũng liên tục lắc đầu, tốc độ này cũng không có ai bằng, chẳng lẽ còn trước hai mươi tuổi tiến đến Địa Võ Cảnh sao? Để những người ba mươi bốn mươi tuổi như chúng ta sống như thế nào.

Đám người Hô Diên gia chủ đều tò mò hỏi.

- Huyễn Linh Pháp Thiên xảy ra chuyện gì?

- Thiếu chủ, làm sao lại kéo dài đến bây giờ? Bên ngoài nói có chuyện ngoài ý muốn.

- Chỉ có ngươi trở lại sao, những người khác trong Huyễn Linh Pháp Thiên thì sao.

- Đúng vậy, Lý tông chủ, Cầu tông chủ bọn họ hình như đều không thấy đâu.

Cả phòng đều là vấn đề, bọn họ đều kỳ quái mấy tháng, cũng lo lắng mấy tháng. Nếu như là hoàng thành thật sự muốn xuất hiện biến cố gì, phạm vi ảnh hưởng có thể là chất lượng tính chất của toàn hoàng triều, Lôi Đình cổ thành rất khó may mắn thoát khỏi.

Bình Luận (0)
Comment