Tần Mệnh cười nói:
- Tóm lại là chuyện tốt, lát nữa cùng các ngươi nói chi tiết.
- Đừng đợi lát nữa a, hiện tại đều rảnh rỗi.
Hô Diên gia chủ lo lắng nhất, thật vất vả mới đem thương hội an bài đến Lôi Đình cổ thành, có một nơi an toàn, ngàn vạn lần đừng gây ra chuyện gì, một năm nay hắn ở Lôi Đình cổ thành đầu tư quá nhiều vốn cùng tinh lực.
Lý Linh Đại cũng thúc giục:
- Đúng vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mấy tháng nay mọi người đều lo lắng cho ngươi.
- Mọi người liền đem tâm đặt trở lại trong bụng đi, hoàng triều sau này trong thời gian rất dài cũng sẽ không chèn ép Bắc Vực nữa, ta, Lý tông chủ, Cầu tông chủ, bọn họ đều đã cùng hoàng thất ký kết hiệp định, hòa bình xử lý Bắc Vực.
- Thật tốt quá, không cần chiến tranh rồi.
Lý Linh Đại thở ra.
Hô Diên gia chủ vội vàng hỏi:
- Giải quyết hòa bình? Hiệp nghị hòa bình là gì?
- Qua mấy tháng nữa, Bắc Vực sẽ có chuyện lớn phát sinh. Sau này Bắc Vực sẽ rất loạn, nhưng sẽ có nhiều cơ duyên và cơ hội kinh doanh hơn, nhất là ngài, Hô Diên gia chủ, ngài hãy làm chuẩn bị, ta cam đoan không cần mấy năm lực ảnh hưởng của Vạn Bảo Thương Hội có thể mở rộng đến toàn hoàng triều, tài phú tăng gấp mười lần không thành vấn đề. Đến lúc đó, Vạn Bảo Thương Hội liền không còn là thương hội Bắc Vực, mà là thương hội Hoàng triều.
Tần Mệnh cười nói. Huyễn Linh Pháp Thiên là một bảo khố tự nhiên, tài nguyên bảo bối bên trong quá nhiều, là một cơ hội kinh doanh lớn. Nếu như có thể nắm chắc cơ hội, tuyệt đối có thể làm cho tài phú của Hô Diên gia tộc không ngừng tăng gấp đôi.
- A? Rốt cuộc là đang xảy ra, nhanh chóng nói cho ta biết.
Hô Diên gia chủ rất ít khi kích động như vậy.
Những người khác đều dựng thẳng lỗ tai, chờ mong nhìn Tần Mệnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a.
Lúc này, bên ngoài nhớ tới từng trận hổ rống, đội ngũ hoàng thất đến.
- Có khách nhân đến, đợi lát nữa sẽ chậm rãi nói.
- Khách nhân gì?
- Là đội ngũ hoàng thất cùng Lý tông chủ bọn họ.
Tần Mệnh đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón.
- Đội ngũ hoàng thất? Ai đến rồi?
- Vì sao hoàng thất lại phái người tới nơi này?
- Có phải đã xảy ra chuyện gì không?
- Mệnh nhi ngươi ngược lại nói chuyện a, rốt cuộc là làm sao vậy?
- Nôn nóng chết chúng ta, ca ca, huynh trở nên xấu tính rồi.
Đối với bọn họ mà nói, hai chữ ‘hoàng thất’ rất có lực chấn nhiếp, không khỏi khẩn trương, toàn bộ bọn họ đứng dậy, sửa sang lại trang phục, theo Tần Mệnh đến trong viện.
Tần Dĩnh kéo cánh tay dì Lý Linh Đại, thấp thỏm bất an.
Sắc mặt Hô Diên gia chủ đều ngưng trọng, phỏng đoán có phải hoàng thất muốn đến thị sát Lôi Đình cổ thành hay không? Hắn trước kia không cho rằng hoàng thất sẽ dùng binh với Bắc Vực, nhưng cũng không cho rằng sẽ dễ dàng giải quyết, mặc kệ mười tám pho Vương tượng của Lôi Đình cổ thành mà không để ý. Nhưng nhìn bộ dáng Tần Mệnh, hình như cũng không khẩn trương.
Dưới sự dìu đỡ của nữ thị vệ hoàng thất, Đường Ngọc Chân và Đường Ngọc Sương đều từ trên Hắc Minh Huyết Luyện Hổ đi xuống, xốc áo choàng lên, nhìn quanh hoàn cảnh trong thành phủ, nhìn ra được là mới xây xong không bao lâu, nhưng xây rất dụng tâm, hoàn cảnh tươi mát dễ chịu, cảm giác rất thoải mái.
Hơn trăm binh vệ hoàng thất xếp hàng chỉnh tề hai bên, bảo vệ hai vị công chúa. Nghiêm túc lãnh khốc, ánh mắt rất sắc bén, cố ý uy hiếp đám thị vệ Tần gia đang tập hợp.
Trong ấn tượng của binh vệ hoàng thất, nơi này thuộc về cực bắc của hoàng triều, không chỉ hoàn cảnh khổ hàn, hơn nữa dân phong mãnh liệt, hơn nữa, gia tộc bồi dưỡng ra Tần Mệnh điên như vậy khẳng định không phải là thiện nhân. Vì công chúa bọn họ không bị ủy khuất, nên chấn nhiếp phải chấn nhiếp, không thể để cho bọn họ xem nhẹ hoàng thất.
Bọn người Đồ Vệ từ trong ánh mắt vệ đội hoàng thất cảm nhận được cảnh giác, trong lòng kỳ quái, cũng giữ chặt trọng đao bên hông. Vừa thấy Đồ Vệ ra hiệu, các thị vệ khác không hẹn mà cùng nắm chặt binh khí.
Vệ đội hoàng thất thấy thị vệ Tần gia lộ ra địch ý, bọn họ càng không yếu thế, hơi ưỡn người, khí thế chợt biến đổi, giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, ẩn hiện sát khí.
Đám người Lý Linh Đại đi vào trong viện, liền cảm nhận được bầu không khí cổ giương cung bạt kiếm kia, theo bản năng dừng bước, càng thấp thỏm, đây là muốn làm gì? Sát khí đằng đằng, người tới không tốt a.
- Cũng không cần khẩn trương, buông vũ khí của các ngươi xuống.
Tông chủ Thanh Vân tông theo sát tiến vào, đi theo sau là Lăng Tuyết, Bạch Hổ, Mã Đại Mãnh, còn có Hắc Phượng từ trên trời giáng xuống.
- Sao lại chống lại rồi?
Yêu Nhi buồn cười hỏi, từ trên Hắc Phượng nhảy xuống.
- Hoàng thất lần này tới đây không có ác ý, Đồ thúc đừng khẩn trương.
Tần Mệnh bất đắc dĩ, gặp mặt sao lại liền trợn mắt.
- Nàng có phải là nữ tử không?
Tần Dĩnh khẩn trương lại tò mò đánh giá Đường Ngọc Chân và Đường Ngọc Sương trong đội ngũ hoàng thất, từ trên thân thể mà xem, các nàng hình như là một thiếu nữ uyển chuyển.
- Ta đến giới thiệu cho các vị, vị này là Ngọc Chân công chúa, vị này là Ngọc Sương công chúa, phụng mệnh tới đây đốc tra sau Bắc Vực mấy tháng trước khi phải đối mặt với các biến cố, trong khoảng thời gian này sẽ tạm thời ở trong thành phủ chúng ta.
Tần Mệnh cười nhạt ôn hòa giới thiệu, lại đổi lấy ánh mắt trắng trợn của rất nhiều người trong hoàng thất, ngươi cứ như vậy giới thiệu ngươi chưa thành thân cùng công chúa điện hạ?
- Thêm phiền toái, xin hãy chiếu cố nhiều hơn.
Đường Ngọc Chân tự nhiên hào phóng, uyển chuyển hữu nghi.