- Ngươi đã trải qua những gì ở hoàng thành?
Nguyệt Tình cười khẽ hỏi.
- Đều là chuyện đánh đánh giết giết.
Tần Mệnh thoáng hoàn hồn, vẫn nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Nguyệt Tình ở trước mắt Tần Mệnh quơ quơ ngón tay ngọc:
- Đánh đánh giết giết có thể làm cho ánh mắt ngươi biến thành như vậy?
- Ánh mắt? Nào có thay đổi.
- Ngươi trước kia cũng sẽ không nhìn ta như vậy.
Nguyệt Tình thu hồi ánh mắt, kiều nhan lại hơi phiếm hồng. Trước kia Tần Mệnh luôn cùng nàng tôn trọng lẫn nhau, vừa ngây ngô lại cẩn thận duy trì quan hệ vi diệu giữa hai bên, thuần khiết, ngốc nghếch, còn có chút ngây thơ, nhưng từ hôm nay gặp mặt, hắn thật giống như... Ừm... Hình như là đột nhiên thông suốt, ánh mắt nhìn về phía nàng trở nên nóng bỏng, cũng không phải xâm phạm, mà là ý đồ nồng đậm, làm cho nàng kinh ngạc, cũng có chút cảm giác bối rối trở tay không kịp.
Tần Mệnh ngượng ngùng gãi gãi đầu, thay đổi rõ ràng như vậy sao?
Hai người đều trầm mặc, yên lặng đứng trên tượng đá Nữ Vương, nhìn quảng trường phồn hoa, tâm tư lại đều hoảng hốt lan tràn.
Tần Mệnh thăm dò thử đưa tay, thấp thỏm một lát, nhưng lại thu về. Dù sao hắn cùng Nguyệt Tình chưa bao giờ thật sự nói ra cái gì, hắn thật sợ đường đột giai nhân, đừng tay không kéo thành, lại phá hủy quan hệ giữa hai người. Nhưng sau khi lấy hết dũng khí vài lần, hắn vẫn dũng cảm nắm lấy, bàn tay hơi lạnh nhưng mềm mại của Nguyệt Tình.
Thân thể mềm mại của Nguyệt Tình run rẩy, theo bản năng muốn rút về, lại bị Tần Mệnh dùng sức nắm chặt.
- Nàng còn nhớ khi chúng ta còn nhỏ không?
Tần Mệnh nắm bàn tay ngọc kiều nịnh của nàng, trơn bóng trơn tru như mỡ dê.
- Ừm.
Nguyệt Tình tao nhã tĩnh mỹ, rất giống tiên tử lưu lạc thế gian, trên người nàng có loại khí chất hoàn toàn không giống với những nữ tử khác, rõ ràng gần trước mắt, lại giống như mờ mịt mông lung, làm cho người ta chỉ biết ngưỡng mộ say mê, lại khó có thể sinh ra tâm tư mạo hiểm. Dùng lời Yêu Nhi mà nói, có một cỗ tiên khí.
- Chuyện mà phụ mẫu ta đã đề cập, nàng còn nhớ không?
- Chuyện nào?
Nguyệt Tinh nhìn ngôi sao trên bầu trời xa, tránh ánh mắt Tần Mệnh.
- Chuyện đính hôn.
Tần Mệnh dũng cảm nói ra, tim đập nhanh hơn, chờ mong lại khẩn trương nhìn Nguyệt Tình.
Trái tim bình tĩnh của Nguyệt Tình bị bo động lên ngọn sóng, bàn tay bị Tần Mệnh nắm chặt cũng theo bản năng muốn rút về, nhưng vẫn bị nắm chặt.
Hồi lâu, dưới ánh mắt chờ mong của Tần Mệnh, nàng khẽ gật đầu, ừ một tiếng.
- Vậy cái kia... có còn tính không?
Hai tay Tần Mệnh nắm tay bàn tay Nguyệt Tình, tới gần vài bước.
Nguyệt Tình thẹn thùng đỏ mặt, cố gắng bình tĩnh:
- Ngươi nói xem.
- Tính!! Khẳng định tính!
Tần Mệnh trong lòng đại định, sâu sắc thở phào nhẹ nhõm, chủ động lại dũng cảm ôm lấy Nguyệt Tình.
Nguyệt Tình thoáng bối rối, giãy dụa vài cái, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, tùy ý để Tần Mệnh ôm chặt lấy, kiều nhan vô hạn thẹn thùng, cứng đờ một lát, nhẹ nhàng vùi đầu vào cổ Tần Mệnh.
Bầu trời đầy sao yên tĩnh, đêm trăng tỏa sáng.
Những rung động nhàn nhạt, những tơ tình ung dung, đang bập bềnh trong trái tim này.
Tần Mệnh nhẹ nhàng ôm lấy nàng, hắn say mê, nhuyễn ngọc hoài thơm, khoảnh khắc này, tâm tình kích động, ôm chặt nàng, giống như có được thế giới này, có được giấc mộng đã từng không dám xa vời, đây là cảm giác hoàn toàn không giống với ôm Yêu Nhi, tốt đẹp, thỏa mãn, giống như là chiếm được trân bảo thế gian, thật muốn vĩnh viễn ôm chặt lấy.
Nguyệt Tình nhẹ nhàng đẩy Tần Mệnh ra, đang muốn khôi phục bình tĩnh, nhưng nhìn thấy bộ dáng Tần Mệnh còn chưa thỏa mãn, lần thứ hai xấu hổ đỏ mặt, cho hắn một cái liếc mắt thẹn thùng vô hạn.
Tần Mệnh chưa từng nhìn thấy loại biểu tình này trên người Nguyệt Tình, trước mắt chợt sáng ngời, thốt ra:
- Thật đẹp.
- Học từ đâu?
Nguyệt Tình rất bất đắc dĩ.
- Hắc hắc, tự học thành tài.
-.....
- Đúng rồi, ta mang cho nàng một món bảo bối.
Tần Mệnh từ trong túi lấy ra một cái túi gấm, đổ ra vòng ngọc bên trong. Đây là ta tìm được từ mật thất của tộc trưởng Thanh Yêu Tộc, lúc ấy bên trong có bảy bảo bối, năm vị tông chủ mỗi người chia ra một cái, Yêu Nhi cầm một cái 'ngọc châm' đặc thù, ta giữ lại cái vòng ngọc này cho nàng. Là một không gian giới chỉ, không gian vô cùng lớn, lúc ta kiểm tra, nhận chủ thử, phát hiện bên trong còn có một bảo rương, bên trong bảo rương có mấy trang giấy vàng, mặt trên hình như là võ pháp gì đó.
Cướp được từ trong bảo tàng Thanh Yêu Tộc, mấy kiện trân quý nhất là lấy được từ trong mật thất của tộc trưởng Thanh Yêu Tộc.
Ngọc châm của Yêu Nhi vô cùng bất phàm, đã bị nàng dần dần khống chế, lúc vận dụng còn đả thương Bạch Hổ cùng Hắc Phượng, uy lực vô cùng bá đạo.
Bên trong chiếc vòng ngọc này cũng có huyền bí rất sâu, giao cho Nguyệt Tình nghiên cứu đi.
- Chàng tự mình giữ lại đi.
Nguyệt Tình lắc đầu, bí bảo có thể làm cho tộc trưởng Thanh Yêu trân quý, khẳng định không phải phàm vật.
- Tín vật định tình.
Tần Mệnh nhếch miệng một cười, bỗng nhiên phát hiện mình lại đi trêu chọc muội muội, thật sự là tự học thành tài, hay là Yêu Nhi dạy dỗ tốt? Thủ đoạn lạ lẫm này của mình đến chỗ Yêu Nhi chỉ biết thành chuyện cười, còn có thể bị đùa giỡn, nhưng đến nơi Nguyệt Tình này, hiệu quả tuyệt vời.
Chần chờ một chút, vẫn cầm trên tay.
- Nhận chủ là tốt rồi, không gian này vô cùng lớn, ta ở bên trong đặt rất nhiều linh quả cực phẩm, còn có chút vũ khí khác.