Tần Mệnh nhìn Lâm Vân Hàn thật sâu, lại trao đổi ánh mắt với Hô Diên Trác Trác.
Dò xét cảm xú? Là quan sát mắt, hay là thật sự là năng lực đặc thù? Hoặc là cố làm ra vẻ huyền bí?
- Cho ta làm một giả thiết không quá lễ phép, Triệu Lệ năm đó cũng không phải là mất, mà là bị người mang đi. Người này, chính là Tần thành chủ ngươi.
Lâm Vân Hàn ngồi xuống ghế mây, nụ cười tươi ấm áp, thoạt nhìn người vật vô hại.
- Ta nguyện ý tin tưởng Tần thành chủ lúc ấy xuất phát từ ý tốt, mới thuận tay cứu Triệu Lệ, cũng không hiểu thân phận của Triệu Lệ, cũng không rõ thân phận thủ hạ của ta. Những người dốt nát vô tội, ta có thể đảm bảo rằng ta sẽ không đổ lỗi cho quá khứ. Còn hy vọng có thể nhân cơ hội này cùng Tần thành chủ kết giao bằng hữu. Sau này ngươi ở Bắc Vực có vấn đề, chỉ cần ta có thể giúp tuyệt đối không chối từ. Nếu là đến Cổ Hải, chỉ cần báo lên tên Lâm Vân Hàn ta, người ở nơi đó đều sẽ cho vài phần mặt mỏng.
- Ta nghĩ ngươi có thể hiểu lầm, đổi lại là ai, bị gọi bởi cái tên xa lạ đều sẽ kỳ quái.
- Có hay không, trong lòng ngươi hiểu, ta cũng rõ ràng. Tần thành chủ, không cần phải vì một người xa lạ mà gặp phải phiền toái lớn. Hôm nay ta mang theo mà thiện chí đến, ta giặt rửa hết để có được đáp lại một phần thiện chí.
Lâm Vân Hàn chờ đợi Tần Mệnh trả lời.
Cảm xúc của con người là một thứ rất kỳ diệu, cho dù là người trong thành phủ có sâu hơn nữa, cũng chỉ có thể khống chế ở ngoài mặt, không khống chế được tâm tình của mình. Còn Lâm Vân Hàn có thể làm được chính là dò xét lòng tin của người ta, phát hiện những động tác rất nhỏ trong nội tâm, phán đoán suy nghĩ đại khái của đối phương trong tình cảnh này. Trong những năm qua hầu như không bao giờ bỏ lỡ, ngày hôm nay cũng sẽ không. Trong khoảnh khắc hắn gọi tên Triệu Lệ, Tần Mệnh phản ứng yếu ớt nói rõ ràng nói cho hắn biết, đến đúng rồi! Tần Mệnh biết Triệu Lệ, như vậy các loại phỏng đoán trước khi đến đều có thể thành lập.
- Hắn có chỗ nào xúc phạm ngươi?
Tần Mệnh tiếp tục che dấu chính là cãi cố, không có ý nghĩa. Nếu như đối phương thật sự có loại năng lực đặc thù này, chỉ có thể hòa giải với hắn, không thể trực tiếp giằng co chống lại.
- Cái này không tiện bẩm báo, ngươi biết cũng không nhất thiết phải là chuyện tốt. Tần công tử, chỉ một điều kiện, nói ra tung tích của hắn, chúng ta từ nay về sau chính là bằng hữu.
Thấy Tần Mệnh thỏa hiệp, cách xưng hô của hắn cũng từ Tần thành chủ biến thành Tần công tử.
Hô Diên Trác Trác bắt đầu hối hận vì đã dẫn người này tới, tuy rằng nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng rõ ràng là làm cho Tần Mệnh khó xử.
Tần Mệnh trầm mặc một lát, thẳng thắn nói:
- Ta cũng không biết nhiều. Hai năm trước, ta lúc ấy còn ở Thanh Vân tông, lần đó là theo đệ tử Dược Sơn đi ra ngoài hái thuốc, ngoài ý muốn đụng phải hắn, hắn lúc ấy đang bị người khác đuổi giết, trên người có đeo xích, rất chật vật, ta thấy hắn đáng thương liền giúp hắn ẩn thân nơi, lại đem người đuổi theo chỉ về phương hướng khác.
Khi Tần Mệnh nói chuyện, Lâm Vân Hàn nhìn thẳng vào mắt hắn, cảm thụ được tình cảm của hắn, phán đoán thật giả.
- Chỉ cần gặp mặt như vậy một lần, đều phải quên, cũng không coi trọng. Cho đến sau này ta trở về từ trà hội bát tông, trên đường từ trong rừng trở về, ta lại thấy hắn ta một lần nữa, hắn chỉ nhìn ta từ xa, sau đó lại biến mất. Sau đó chính là Lôi Đình cổ thành xảy ra chuyện, có thể là hắn xuất hiện, nhưng ta không có ở đây, cụ thể không rõ ràng lắm. Chờ sau khi xử lý xong, nghe người xung quanh đề cập đến, ta liền đi tìm, sau đó tìm thấy hắn ta trong một ngõ hẻm.
- Trên người hắn còn có xích không?
- Không thấy rõ lắm, hình như hắn rất yếu ớt, ngồi trong bóng đen, không cho ta tới gần. Ta hỏi hắn ta là ai, hắn nói là Triệu Lệ, ta hỏi hắn ta cần giúp đỡ không, hắn ta chỉ nói một câu, báo ơn, nên đi. Ta hỏi hắn đi đâu, hắn ta im lặng một lúc rồi không nói chuyện nữa. Đại khái là sau đó, ta ở trong cổ kiểm tra tình huống tổn thất của thành phủ, lại chú ý tới bóng dáng của hắn, từ khu nam thành rời đi.
Tần Mệnh nửa thật nửa giả nói, không có cố ý khống chế tình cảm, dù sao đại bộ phận là thật, dò xét cũng không tìm ra vấn đề. Chỉ có câu cuối cùng 'hướng nam' là muốn đánh lừa Lâm Vân Hàn nghĩ hướng về phương diện trung ương địa vực.
Lâm Vân Hàn lẳng lặng nhìn Tần Mệnh, không nói gì nữa. Với sự hiểu biết của hắn đối với Triệu Lệ, quả thật không có khả năng vĩnh viễn ở lại chỗ Tần Mệnh, càng không có khả năng cùng Tần Mệnh nói thêm gì, làm nhiều chuyện gì giao tiếp.
Thế nhưng, Tần Mệnh lại dễ dàng nói ra như vậy? Đi về phía nam?
- Ta chỉ muốn ở lại Bắc Vực sinh hoạt, không muốn liên lụy đến chuyện Cổ Hải các ngươi, ta cùng Triệu Lệ cũng không có kết giao quá nhiều, giao tiếp hời hợt mà thôi. Những gì nên nói đều đã nói, mời...
Tần Mệnh đứng dậy tiễn khách.
Lâm Vân Hàn cười lạnh nhạt đứng dậy:
- Quấy rầy Tần công tử rồi, còn có vấn đề cuối cùng.
- Mời.
- Ngươi đã cứu hắn ta, cho dù có tâm hay vô tình, hắn nhớ ân, ngươi nghĩ thế nào?
- Ngươi muốn hỏi cái gì?