Lâm Vân Hàn như cười như không cười nhìn Tần Mệnh:
- Hắn nhớ ân, cũng xuất hiện vào thời điểm nguy hiểm nhất của Tần gia, cứu người nhà ngươi. Một kẻ vô tâm, một bên cố ý, một kẻ cứu một mạng, một bên cứu một nhóm người. Ngươi đây là trả hết? Hay là... Ngươi lại nợ hắn nữa?
Tốt thay cho một một tên xảo quyệt.
Tần Mệnh hơi ngưng mi, ánh mắt lạnh lẽo.
- Ta hiểu rồi.
Lâm Vân cười lạnh nhạt, rời khỏi phòng khách, lúc đi ngang qua Tần Mệnh lưu lại một câu:
- Vẫn phải cảm ơn ngươi. Còn có thể gặp lại, hy vọng đến lúc đó có thể từ Tần thành chủ nghe được nhiều tin tức tác dụng.
Hô Diên Trác Trác nhìn Lâm Vân Hàn rời đi:
- Gây phiền toái cho ngươi.
- Hắn muốn tìm ta, dù sao cũng có biện pháp tìm được ta, không trách các ngươi.
Tần Mệnh hồi tưởng lại cuộc đối thoại vừa rồi, ngoại trừ thừa nhận hắn đã gặp qua Triệu Lệ, có chút gút mắc ân tình, kỳ thật không có tiết lộ tin tức thực, hơn nữa hắn cũng không biết tung tích cụ thể của Triệu Lệ.
Hô Diên Trác Trác lo lắng nói: -
Cổ Hải là nơi thần bí lại nguy hiểm, người ở nơi đó làm việc thường không từ thủ đoạn, vẫn là nên cẩn thận thì hơn.
- Ta quả thật không biết Triệu Lệ đi đâu. Nếu Lâm Vân Hàn thật có thể dò xét tình cảm của người khác, hẳn là cũng sẽ hiểu được ta nói là thật.
Tần Mệnh cũng không lo lắng hắn dám đến Lôi Đình cổ thành giương oai, nhất là dưới tình huống Huyễn Linh Pháp Thiên sắp xuất hiện ở Bắc Vực, hoàng thất mới xây dựng cổ thành ở phụ cận. Lúc trước thoạt nhìn giống như là giám thị, hiện tại ngược lại có thể cùng bọn họ chiếu ứng lẫn nhau, biến tướng uy hiếp những người có tâm tư đặc thù bên ngoài.
Tần Mệnh chỉ là càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, Triệu Lệ rốt cuộc là có thân phận gì? Thế nhưng lại có liên quan đến Cổ Hải. Thế lực sau lưng Lâm Vân Hàn vây bắt hắn hơn hai năm cũng không từ bỏ.
Lâm Vân Hàn nhắc tới một câu nói khiến hắn rất ấn tượng —— một vật sống giống người!
Hắn nói ra những lời như vậy, hoặc là có thâm thù đại hận gì đó, hận thấu xương, mới dùng vũ nhục miêu tả, hoặc là nói là thật, hắn cũng không phải là nhân loại!
- Chúng ta nhìn thoáng một chút, bọn họ hẳn là thật sự không có manh mối của Triệu Lệ, mới tìm được nơi này.
Hô Diên Trác Trác kỳ thật rất cảm tạ Triệu Lệ thần bí kia, hôm đó Lôi Đình loạn chiến, nếu không phải hắn liên tiếp hai lần ra tay, không chỉ người của Tần gia sẽ bị Hoàng Phong cốc ám sát, hắn cũng sẽ bị hủy diệt trong trọng quyền của Mãng Vương sau này.
Rất xấu hổ, cho đến ngày hôm nay mới biết tên của nhau.
- Hai năm cũng không có manh mối, Triệu Lệ hẳn là đã ẩn nấp, cầu nguyện cho hắn cứ trốn thẳng đi.
Tần Mệnh lúc ấy cứu Triệu Lệ, thuần túy là vô tâm, mà Triệu Lệ đáp lại chính là mạng cả nhà hắn. Mặc kệ Triệu Lệ thoạt nhìn nguy hiểm như thế nào, đáng sợ như thế nào, không phải là nhân loại như thế nào, hoặc là liên lụy đến sự kiện gì, ít nhất hắn hiểu được ân nghĩa, cũng thật sự cứu người nhà Tần Mệnh.
Ai nợ ai? Ta nợ hắn!
Tần Mệnh dụng tâm làm bạn với người nhà, hưởng thụ sự bình tĩnh và thoải mái hiếm có. Một ngày sau khi xác định Lâm Vân Hàn rời đi, hắn bắt đầu chính thức bế quan.
Lý tông chủ mang theo bảo tàng đầy đủ cùng Lăng Tuyết trở lại Thanh Vân tông.
Yêu Linh tuyết vực là cực kỳ nguy hiểm hơn nữa còn là linh vật tồn tại trong truyền thuyết. Lăng Tuyết may mắn có thể có được nó, lại còn là lúc nó vừa mới sinh ra đã dung hợp nó, không thể nghi ngờ là trời ban cơ duyên, có thể tưởng tượng thành tựu tương lai của Lăng Tuyết không thể hạn lượng, cho nên Lý tông chủ chuẩn bị cùng trưởng lão Dược Sơn thương lượng thật tốt, nâng toàn bộ lực lượng trong tông tiến hành bồi dưỡng.
Tần Mệnh đã không có khả năng lại đảm nhiệm nhiệm chức tông chủ kế nhiệm, về phần ước định năm năm gì đó, Lý tông chủ không ôm hy vọng.
Nguyệt Tình tâm cao chí xa, lại cùng Tần Mệnh đi càng ngày càng thân cận, tương lai rất có thể sẽ đi theo Tần Mệnh đi hải ngoại, cũng không có khả năng tiếp nhận vị trí tông chủ, cho nên Lý tông chủ lại đem hy vọng đặt ở trên người Lăng Tuyết. Lăng Tuyết tuy rằng tính cách hơi lạnh lùng, lại là nữ đệ tử, nhưng vô cùng coi trọng Thanh Vân tông, tâm cũng ở chỗ này, không thể nghi ngờ là người tốt nhất.
Cho nên, Lý tông chủ đem nàng mang về, cũng sợ cùng Tần Mệnh ở lâu, sinh ra tình cảm đặc biệt gì, tương lai lại theo Tần Mệnh chạy đi, đến lúc đó hắn tìm ai khóc?
Yêu Nhi cảm giác được thân thể có chút biến hóa cổ quái, liền thừa dịp mang Hắc Phượng trở lại Huyết Tà tông, dưới sự thủ hộ của Cầu Lân bắt đầu bế quan.
Khí hải màu xanh lá cây trong cơ thể nàng đang ngày càng khổng lồ, có xu hướng vượt qua Huyết Sắc Khí Hải, giữa hai luồng khí hải dần dần bắt đầu va chạm cạnh tranh, tình huống đang từ lúc bắt đầu kinh hỉ chuyển sang kinh hãi, nàng thật sợ Lục Sắc Khí Hải nuốt chửng Huyết Sắc Khí Hải nguyên bản.
Yêu Nhi phải tìm ra giải pháp, để song khí hải có thể phụ thuộc lẫn nhau, chứ không phải là tiếp tục chiến tranh, bằng không cuối cùng tổn thương vẫn là nàng.
Năm tháng sau, hoàng thất rốt cục cũng hoàn thành ba vòng càn quét đối với Huyễn Linh Pháp Thiên, nên cầm đều cầm, nên khống chế cũng đều khống chế, nên thanh lý cũng không sai biệt lắm.
Các loại Linh Yêu thông qua tế đàn nội hải cuồn cuộn không ngừng chuyển vào hoàng cung, mấy sào huyệt bí mật của Thanh Yêu Tộc cũng bị nhổ bỏ ngay tận gốc.