Hơn nữa, nhớ rõ từ rất lâu trước kia, hoàng huynh Đường Thiên Khuyết đã từng biểu lộ cuộc chiến phong Vương của Thiên Vương Điện, trong suy nghĩ của hắn, chỉ có mình phong vương ở Phong Vương điện, mới có cơ hội được nhân hoàng truyền thừa, trong tương lai tiếp quản ngôi vị hoàng đế. Nếu một hoàng tử hoàng triều trở thành Vương của Thiên Vương Điện, không thể nghi ngờ sẽ danh động thiên hạ, từ cổ chí kim, xưa nay chưa từng có.
Đường Ngọc Sương càng nghĩ càng thấy có khả năng, hoàng thất lo lắng Tần Mệnh đi Vạn Kiếp sơn.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hoàng thất tựa hồ đa tâm, tuy rằng Thiên Vương Điện tồn tại không phải là bí mật gì, cũng không phải ai cũng biết, càng ít có người chú ý, dù sao nó đối mặt với những kỳ tài tuyệt thế cao nhất đại lục. Tần Mệnh hẳn là sẽ không biết Thiên Vương Điện, càng không biết trận chiến phong Vương.
Nhưng nếu hoàng thất đã gửi mật lệnh cho nàng, nàng phải nghiêm túc chấp hành, bảo đảm Tần Mệnh ở trong tầm mắt của nàng.
Đường Ngọc Chân nói:
- Tần Mệnh năm ngày trước đi ra một lần, lần sau đi ra có thể phải một tháng sau.
- Ngươi cùng hắn thế nào?
Đây là lần thứ hai đường Ngọc Sương chủ động hỏi đường Ngọc Chân tình huống Tần Mệnh.
- So với lúc ở hoàng thành còn có cảm giác khoảng cách hơn. Hắn có thể là có chút mâu thuẫn với hoàng thất.
Đường Ngọc Chân sâu kín lắc đầu, còn có thể là bận tâm đến cảm thụ của Nguyệt Tình a?
- Hừ! Hắn có tư cách gì mâu thuẫn với hoàng thất, hoàng thất xá miễn Bắc Vực đã là ân tứ lớn, lại không hiểu cảm ơn. Chúng ta rõ ràng đã đi tới Tần gia, hắn từ đầu đến cuối đều không nhắc tới chuyện thông gia, còn công nhiên cùng Yêu Nhi và Nguyệt Tình nói chuyện yêu đương.
Ánh mắt Đường Ngọc Sương hơi lạnh. Mấy tháng qua, nàng đã nghĩ thông suốt, nếu muội muội thật sự thích Tần Mệnh, vậy trách nhiệm của hoàng thất sẽ do mình gánh vác, để cho nàng hưởng thụ cái gọi là yêu thương đi.
- Hắn có thể có ý tưởng của mình.
- Hắn gặp ngươi một lần mỗi tháng, hắn có biểu hiện gì không?
- Chỉ có... Kéo tay mấy lần...
Đường Ngọc Chân Ngọc mặt ửng đỏ, có chút thẹn thùng, lại có chút ủy khuất, yêu cầu của ta lại thấp đến loại trình độ này, chẳng lẽ mị lực của ta thật sự không bằng Nguyệt Tình cùng Yêu Nhi sao?
- Hắn bế quan ở đấu thú cung?
Đường Ngọc Sương đứng lên.
- Tỷ tỷ, đừng quấy rầy hắn, có thể hắn không cố ý.
- Đã khi dễ đến mức này rồi, còn không phải là cố ý sao? Ngươi vẫn là Đường Ngọc Chân mà ta biết sao?
- Cảnh giới Tần Mệnh tăng lên quá nhanh, cần đủ thời gian củng cố. Chờ hắn xử lý kỹ, sẽ có lực lượng để suy nghĩ những chuyện khác, ta... Chờ một chút.
...............
Huyết Tà Tông!
Tần Mệnh sớm đã rời khỏi Lôi Đình cổ thành năm ngày trước, bí mật đi tới Huyết Tà Tông.
Trong gần bảy tháng bế quan này, cảnh giới Tần Mệnh đạt tới bát trọng thiên đỉnh phong, hắn không vội vàng làm đột phá nữa, mà là tập trung lực lượng củng cố cảnh giới, tìm hiểu võ pháp. Nhưng làm cho hắn khó có thể tiếp nhận chính là, Nguyệt Tình lại đột phá, vững vàng nhảy vào bát trọng thiên. Tần Mệnh không hiểu trên người Nguyệt Tình có bí mật đặc thù gì, hay là kim thư của nàng phát huy tác dụng của.
Hắn cũng không phải ghen tị, mà là lo lắng, thật sự lo lắng Nguyệt Tình cùng Nữ Vương đạt thành hiệp định gì.
Cầu Lân tự mình tiếp đãi Tần Mệnh và Nguyệt Tình trong chủ điện của Huyết Tà Tông.
- Yêu Nhi còn đang bế quan?
Tần Mệnh đến dẫn Yêu Nhi đi Vạn Kiếp sơn, thử xem phong Vương khiêu chiến nơi đó, mặc kệ có thể phong Vương liệt hầu hay không, cùng tân binh đỉnh cấp thiên hạ này tới hội võ cũng là một trải nghiệm không tồi.
- Có thể sẽ mất một thời gian, như thế nào, có việc?
Cầu Lân hình như có chút không yên lòng.
- Ta cùng nàng có ước định.
- Không cần để ý đến nàng, các ngươi tự mình đi đi.
Cầu Lân cùng Nguyệt Tình trao đổi ánh mắt, đều rất kỳ quái, ngay cả ước định gì cũng không hỏi?
- Cầu tông chủ, có phải xảy ra chuyện gì không?
- Hả? Có xảy ra chuyện gì được.
- Sắc mặt ngài không được tốt lắm.
- Không có gì, đều là tình huống náo loạn gần đây ở Bắc Vực.
- Ta mang theo vài thứ, muốn giao cho Yêu Nhi.
- Giao cho ta đi, ta chuyển cho nàng.
Tần Mệnh càng hoài nghi:
- Cầu tông chủ, có phải ngài có việc gì giấu ta hay không?
Cầu Lân trầm mặc một lát, thở dài, cũng không che giấu nữa:
- Yêu Nhi đang bế quan, nhưng tình huống có chút nguy hiểm.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tần Mệnh trong lòng chợt thắt lại.
Cầu Lân sắc mặt ngưng trọng:
- Mảnh vỡ thụ tâm kia, chúng ta đều đánh giá thấp nó. Nó... Còn có linh tính...
- Có ý gì?
- Nếu như chỉ là mảnh vỡ bình thường, có thể còn không nghiêm trọng như vậy, cho dù sinh mệnh lực mạnh hơn nữa, cũng không sao cả. Nhưng trong khí hải Yêu Nhi có cây giống, còn có thuộc tính mộc thành hình khí hải, ba bên trong lúc bất tri bất giác dung hợp. Không phải dung hợp bình thường, là mảnh vụn thụ tâm mượn cây con sống lại, lại được khí hải thuộc tính mộc nuôi dưỡng thức tỉnh, mà thể nội Huyết Sắc Khí Hải của Yêu Nhi lại biến tướng cung cấp cho nó chất dinh dưỡng huyết khí cần thiết nhất. Nó cứ thế... Sống...
Cầu Lân cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là một mảnh nhỏ mà thôi, không bằng một phần trăm của thụ tâm, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, cây giống thụ yêu trong khí hải, Mộc Thuộc Khí Hải, cùng với Huyết Sắc Khí Hải, cung cấp cho nó điều kiện hồi sinh toàn diện.