Khi Yêu Nhi hoảng hốt trở lại Huyết Tà Tông, nói hai cỗ khí hải trong thân thể nàng bắt đầu va chạm, Cầu Lân vẫn không coi trọng, chỉ là dựa theo thói quen giúp nàng điều trị, rót năng lượng huyết sắc vào cơ thể Yêu Nhi, trợ giúp Huyết Sắc Khí Hải chống lại sự mở rộng quá mức của Mộc Thuộc Khí Hải, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, phản tác dụng. Chẳng những không thể ngăn chặn Mộc Thuộc Khí Hải, huyết khí hắn rót vào lại biến tướng trợ phát thụ yêu sống lại.
Cầu Lân không chú ý, thụ yêu lại đột nhiên phản kích, chiếm được quyền khống chế thân thể Yêu Nhi.
- Chuyện khi nào? Sao ngài không thông báo cho ta?
Sắc mặt Tần Mệnh khó coi, lúc trước không phải là đang rất tốt sao? Lúc Yêu Nhi rời đi chỉ nói không thoải mái, cũng không đề cập đến tình huống nghiêm trọng hơn.
- Ta lúc đầu cho rằng có thể ngăn chặn, về sau tình huống càng ngày càng tồi tệ, ta mời Bàng Chinh tới, cũng mời tông chủ Bách Hoa tông tới.
- Bây giờ thế nào rồi? Yêu Nhi đâu?
Tần Mệnh trong lòng sốt ruột.
Nguyệt Tình cũng lo lắng cho Yêu Nhi, hỏi tình huống của nàng.
- Đi theo ta.
Cầu Lân mang theo Tần Mệnh cùng Nguyệt Tình đi tới bí cảnh sau núi, là nơi hắn bình thường bế quan.
Nơi này đã bị biển hoa mê loạn bao phủ, giống như là ngàn vạn con bướm màu sắc bay múa đầy trời, bên trong còn có thổ khí bàng bạc, hóa thành các loại bộ dáng Linh Yêu, múa máy giữa biển hoa, một loại cảm giác vừa đẹp cùng cuồng dã khiêu vũ, lộ ra năng lượng hùng hồn, phong ấn cả một mảnh bí cảnh.
Tông chủ Bách Hoa tông cùng tông chủ Thổ Linh tông đang ở chỗ này tọa trấn, liên thủ khống chế cấm chế.
Ở sâu trong bí cảnh, Yêu Nhi ngồi xếp bằng trên đài đá, yên tĩnh yên bình, mỹ mạo như lúc ban đầu, nhưng rất nhiều vị trí trên toàn thân lại mọc ra cành cây, kéo dài từ trong da thịt, thoải mái lay động. Số lượng chúng không nhiều lắm, xanh biếc non nớt, tản ra sinh cơ mỏng manh, thoạt nhìn rất đẹp, nhưng ngẫm lại cảnh chúng nó mọc ra từ trong thân thể, lại làm cho người ta không rét mà run.
Sắc mặt Tần Mệnh trắng bệch, lòng đều nhấc lên:
- Sao lại nghiêm trọng như vậy?
Nguyệt Tình khẽ mở mở miệng, cũng bị một màn trước mắt làm cho kinh hãi. Bảy tháng trước, khi Yêu Nhi rời khỏi Lôi Đình cổ thành, còn từng cùng nàng đùa giỡn, khiến cho nàng ngượng ngùng lại bất đắc dĩ, nhưng bảy tháng sau lại gặp mặt, lại là cảnh tượng như vậy, nàng có loại cảm giác không chân thật, cũng rất khó tiếp nhận.
Tông chủ Bách Hoa Tông nói:
- Chúng ta đã ngăn chặn thụ yêu trong khí hải Yêu Nhi, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không còn nguy hiểm nữa. Nhưng lúc phát hiện đã muộn, linh trí của nó đã thức tỉnh, khí hải song song trong cơ thể Yêu Nhi vừa vặn cung cấp cho nó tài nguyên trưởng thành. Đơn thuần thanh trừ nó, kỳ thật cũng không khó, khó thì khó ở hai đại khí hải của Yêu Nhi giao hòa cùng nó, cũng chiếm cứ thân thể, nếu muốn hủy diệt nó, phải làm tốt nguy cơ hủy diệt Yêu Nhi.
Tần Mệnh dùng sức nắm chặt nắm tay, nhìn Yêu Nhi bên trong bình chướng, trong lòng một trận phiền loạn cùng đau đớn.
Yêu Nhi yên lặng ngồi trên đài đá, bị quang ảnh màu xanh biếc bao phủ, được cành cây non nớt thanh thúy vờn quanh, thoạt nhìn vẫn đẹp như vậy, nhưng trên hàng lông mày nàng không mất đi từng tia đau đớn, cho thấy nàng đang thừa nhận thống khổ cực lớn.
Bình chướng đầy trời bay múa cánh hoa cùng cát bụi thú ảnh, đang không ngừng bay qua thân thể Yêu Nhi, tỉ mỉ rắc xuống năng lượng, áp chế thụ yêu sinh trưởng, nhưng cũng không thể tiêu trừ.
- Đều trách ta, không nên cho nàng mảnh vỡ thụ tâm kia.
Tần Mệnh rất khó tiếp nhận, vì sao người bị thương luôn là Yêu Nhi?
Bàng Chinh an ủi:
- Cũng đừng quá lo lắng, chuyện còn chưa đến mức không phá giải được. Chúng ta đang quan sát, tìm kiếm biện pháp giải quyết, một cây non mà thôi, còn không làm gì được chúng ta, chỉ là làm sao tìm được giải pháp thích hợp mà thôi.
- Thật sự đơn giản như vậy sao? Đã mấy tháng rồi!
Tần Mệnh sốt ruột.
Bàng Chinh cười khổ:
- Đến cuối cùng thật sự không được, cùng lắm thì mặt dày đi cầu nhân hoàng.
- Ta bây giờ liền đi.
- Ta hiểu tâm trạng ngươi, nhưng bây giờ không phải lúc đó.
Cầu Lân ngăn vai Tần Mệnh, chậm rãi lắc đầu.
- Nàng đã như vậy bao lâu rồi? Còn phải đợi đến khi nào?
Cầu Lân nhìn Yêu Nhi đang khổ sở kiên trì kiên trì trong biển hoa cấm chế, trong ánh mắt có thương tiếc, còn có vài phần kiên quyết:
- Kỳ thật biện pháp có.
- Biện pháp gì?
- Dựa vào chính nàng. Lấy thân thể làm chiến trường, cùng thụ yêu đến một hồi chém giết ngươi chết ta sống, hiện tại Yêu Nhi đang làm như vậy. Ai thắng, người đó chính là chủ nhân của thân thể này.
Cầu Lân không đợi Tần Mệnh nghi ngờ, lại nói:
- Biết phụ mẫu Yêu Nhi chết như thế nào không?
- Ngươi a ngươi a.
Bàng Chinh cười khổ lắc đầu, lại muốn nhắc tới chuyện này.
- Có quan hệ gì?
Tần Mệnh nhíu mày.
Dùng thân thể Yêu Nhi làm chiến trường? Ngài thật sự hạ quyết tâm, đây là cháu gái ruột của ngài. Điều gì sẽ xảy ra nếu nàng thất bại? Chắc chắn sẽ chết!
- Năm đó phụ thân Yêu Nhi tu luyện chính là Huyết Tinh Linh, đáng tiếc không thể thuần phục nó, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
- Kỳ thật, lúc mới bắt đầu, trong tông đã có người nhắc nhở ta, hắn cũng không thích hợp tu luyện Huyết Tinh Linh, là ta một mực, đem Huyết Tinh Linh giao cho hắn. Bởi vì thật lâu trước kia, cũng có người nói ta không thích hợp tu luyện Huyết Tinh Linh, là ta vượt qua trùng trùng điệp điệp nguy hiểm, kiên trì đến bây giờ, tuy rằng không thể đại thành, nhưng cũng sống thật tốt.