Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 629 - Chương 629 - Vạn Kiếp Sơn (1)

Chương 629 - Vạn Kiếp Sơn (1)
Chương 629 - Vạn Kiếp Sơn (1)

Bạch Tiểu Thuần quả thật rất muốn đem Ôn Thiên Thành luyện, thế nhưng hậu quả luyện chế khôi lỗi quá nghiêm trọng, một một khi bị Lăng Tiêu Tông phát hiện, tuyệt đối sẽ không tha cho hắn, càng sẽ không tha cho Bạch gia, nói không chừng còn sẽ khiến cho các gia tộc khác khủng hoảng, đến tập thể thỉnh nguyện, đem hắn phong ấn.

Chẳng qua, Bạch Tiểu Thuần thật đúng là không sợ cái gì, ngược lại đã bắt đầu bí mật lên kế hoạch dụ bắt Ôn Thiên Thành.

Một khi luyện hóa thành công, hắn lập tức rời khỏi hoàng triều, ra bên ngoài tu luyện, kéo dài nửa năm lại để Ôn Thiên Thành cũng tìm cớ đi du lịch bên ngoài.

Bạch Tiểu Thuần trước khi tiến vào Thánh Võ, không có ý định trở về hoàng triều nữa.

Nếu Tần Mệnh có thể hỗ trợ săn bắt Ôn Thiên Thành, đương nhiên không thể tốt hơn, khả năng thành công càng lớn. Nhưng Tần Mệnh là ai? Tên điên này làm sao có thể vô duyên vô cớ đến hỗ trợ làm loại chuyện nguy hiểm này.

Lăng Tiêu tông tuy rằng không thể so với Thánh Đường, nhưng cũng là một đỉnh cấp tông môn thủ khuất Trung Vực, quy mô cùng thực lực ít nhất là gấp ba lần Thanh Vân tông, tông chủ càng là Thánh Võ đỉnh phong, không có ai nguyện ý trêu chọc một cái quái vật khổng lồ như vậy.

- Yêu Nhi gặp phiền toái, cơ thể xuất hiện khí hải thứ hai, ta muốn mang Ôn Thiên Thành đi giúp một việc. Nhưng hắn khẳng định sẽ không, cho nên ta nghĩ...

Bạch Tiểu Thuần quái dị nhìn Tần Mệnh. Trong đầu người này ngoại trừ võ đạo chính là nữ tử sao? Lúc trước vì Yêu Nhi, không muốn sống xâm nhập nội hải, khiêu chiến Thanh Yêu Tộc. Hiện tại lại vì Yêu Nhi, muốn bắt Ôn Thiên Thành, không chút nào không quan tâm sau lưng Ôn Thiên Thành có Lăng Tiêu Tông.

- Thế nào? Xảy ra chuyện gì, ta gánh chịu hậu quả.

Tần Mệnh có lòng tin tìm Bạch Tiểu Thuần, liền tin tưởng hắn sẽ đồng ý. Có loại người tàn nhẫn, biểu hiện ở trên mặt, có loại người tàn nhẫn, khắc ở trong xương cốt, có loại người tàn nhẫn, là dưới bề mặt không gợn sóng không sợ hãi lạnh như băng đến từ linh hồn. Bạch Tiểu Thuần chính là loại thứ ba, hắn cũng là một nhân vật cực đoan theo đuổi võ đạo, ở trong mắt hắn tất cả mọi người đều là mục tiêu, luyện hay không luyện ngươi chỉ là xem giá trị đáng hay không, có nguyện ý hay không.

Bạch Tiểu Thuần yên lặng suy nghĩ một chút, mới nói:

- Ôn Thiên Thành đi Vạn Kiếp sơn.

- Ngươi có cần thu dọn đồ gì không? Chúng ta bây giờ cùng lên đường.

- Ngươi có biết về Vạn Kiếp Sơn không? Ngươi có hiểu Thiên Vương Điện không? Hoàng thất thành lập một đội ngũ đến đó, chỉ không thông báo cho ngươi, ngươi có biết tại sao không?

- Ta đều hiểu.

- Vậy ngươi còn đi?

- Tất nhiên. Ngươi sợ?

- Được rồi, ta gọi tất cả đồng bọn của ta.

Bạch Tiểu Thuần không có gì để hỏi.

- Đừng gọi bọn họ, Hắc Phượng không chở được nhiều người như vậy, ba người chúng ta là đủ rồi.

Hắc Phượng đang ở bên cạnh hùng dũng oai vệ ngửa đầu, bày ra bộ lông hoa lệ của mình, nghe vậy cái cổ lắc lắc:

- Cắt ngang một chút, ta vừa nghe thấy ngươi nói Hắc Phượng?

- Vâng.

- Có phải nói ta không?

- Không sai, chính là ngươi.

- Lại cắt ngang một chút, ta nhớ rõ hình như đã ước định với người nào đó, ta chỉ phụ trách dẫn hắn đến hoàng thành, sau đó thả ta trở về. Không biết là ta nhớ nhầm hay ai đó đầu vào nước.

Hắc Phượng đột nhiên lộ ra hung quang, hung tợn nhìn chằm chằm Tần Mệnh, thật coi tiểu gia như phương tiện vận tải?

- Âm dương tú của ngươi có tác dụng đối với Linh Yêu không?

Tần Mệnh quay đầu hỏi Bạch Tiểu Thuần.

- Chưa từng dùng qua, có thể thử xem.

Hắc Phượng quát:

- Ta rất nghiêm túc nhắc nhở các ngươi, đến Vạn Kiếp Sơn bắt Ôn Thiên Thành là quyết định vô cùng không sáng suốt, không nên ngu ngốc, hoặc là chờ hắn trở về, hoặc là trực tiếp từ bỏ. Ta dùng kinh nghiệm của ta để nói với các ngươi rằng kiên trì không nhất thiết sẽ thành công, nhưng từ bỏ chắc chắn sẽ rất thoải mái. Sống cả đời, muốn thoải mái, tại sao phải tìm thống khổ?

- Tiểu Bạch, luyện đi.

Tần Mệnh chỉ một ngón tay.

- Đại gia ngươi.

Hắc Phượng vỗ cánh ngút trời, nhào tới chạy trốn, kết quả bị Tần Mệnh vọt lên giữa không trung, mạnh mẽ kéo trở về.

Buổi tối hôm đó, Hắc Phượng chở Tần Mệnh, Bạch Tiểu Thuần, Nguyệt Tình, chạy tới Vạn Kiếp Sơn!

Trùng hợp ngay hôm nay, Đường Thiên Khuyết cùng đoàn mười lăm người chạy tới phụ cận Vạn Kiếp sơn.

Đầu tiên xuất hiện trước mặt bọn họ chính là một mãnh sa mạc hoang vu, không có gió gào thét, không có cát bụi bay, cũng không có Linh Yêu hoạt động, cho dù là ruồi trùng. Vùng sa mạc yên tĩnh như chết, không gian đều như ngưng đọng, chỉ vì bên trong nó bao phủ trăm vạn tấn trọng lực, giống như là dãy núi vô hình đè lên nó.

Bất kể ai muốn tiến vào Vạn Kiếp sơn, đều phải đi bộ xuyên qua vùng sa mạc này, tiếp nhận khảo nghiệm trăm vạn tấn trọng lực.

Đám người Đường Thiên Khuyết nếu đã tới, liền chuẩn bị tốt tiếp nhận các loại khảo nghiệm.

- Không biết những hoàng triều khác phái tới bao nhiêu người.

Ôn Thiên Thành hoạt động bả vai, mở ra linh lực thuẫn. Hắn so với trước kia quả thật có chút biến hóa, ánh mắt càng sắc bén, khí thế càng cuồng ngạo. Sự tuyệt vọng và xấu hổ trong kén cây đã cho hắn một đả kích, cũng mang đến một động lực. Hắn thề sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, sống càng cuồng, quyết không thể bị người khác coi là con mồi, giống như chó chết kéo đi.

- Mặc kệ bọn họ đến bao nhiêu, Kim Bằng hoàng triều chúng ta nhất định phải phá vỡ ma chú mười sáu năm, lưu danh ở chúng vương tháp.

Đường Thiên Khuyết sải bước vào vùng sa mạc, vừa tiến vào, trọng lực trăm vạn tấn liền mãnh liệt đè xuống, giống như là bị một tảng đá đánh vào người, thân thể hùng tráng của hắn lúc này run lên, linh lực thuẫn một trận sáng tối biến ảo, thiếu chút nữa đã bị nghiền nát.

Bình Luận (0)
Comment