Tông chủ Bách Hoa Tông nói:
- Yêu Nhi không phải hôn mê, là đang kháng cự thụ linh, nàng có thể cảm giác được tình huống bên ngoài, nếu như ngươi ở chỗ này, ngược lại sẽ làm cho nàng phân tâm. Đi đi, chờ ngươi trở về, nói không chừng Yêu Nhi đã vượt qua.
- Ta không yên lòng.
Bàng Chinh cũng nói:
- Đừng bướng bỉnh nữa, ngươi quả thật không nên ở lại chỗ này.
Nguyệt Tình bỗng nhiên kéo Tần Mệnh, ghé vào bên tai hắn nói vài câu gì đó.
- Đúng vậy, sao ta lại quên hắn!
Tần Mệnh vỗ tay một cái.
- Làm sao vậy?
Cầu Lân nhìn hắn.
- Ta nghĩ đến một người, có lẽ có thể giúp được chút.
Hắc Phượng đang hưởng thụ cuộc sống tại Huyết Tà Tông, nhấm nháp linh bảo, tôi luyện bí kỹ truyền thừa, nó rất thỏa mãn cuộc sống như vậy, ngay cả buồn bực lúc trước bị Yêu Nhi kích thích cũng quét sạch không còn. Nó quyết định ở lại trong Huyết Tà tông, chờ qua vài năm thực lực trở nên mạnh mẽ, lại chạy ra bên ngoài tu luyện.
Kết quả là, khi trời tối, Tần Mệnh lại xuất hiện trước mặt nó.
- Tại sao ngươi lại đến? Ngươi đi đi, ta không muốn thấy ngươi.
Hắc Phượng lắc đầu.
- Cùng ta đi ra ngoài một chút?
- Nằm mơ sao!
Hắc Phượng lập tức cảnh giác, kéo dài khoảng cách:
- Chúng ta đã nói xong, ta cùng tiểu nương kia, không cùng ngươi cùng, ngươi đừng đánh chủ ý đến ta nữa.
- Liền cùng ta đi hoàng thành một chuyến.
- Ngươi không có cánh?
- Ngươi nhanh hơn tốc độ của ta.
- Bớt đi!!
Thái độ Hắc Phượng vô cùng kiên quyết, nhưng vẫn là bị Tần Mệnh kéo mạnh, từ đỉnh núi kéo xuống, chở Tần Mệnh cùng Nguyệt Tình chạy tới hoàng thành.
Sáu ngày sau, bọn họ đi ra ngoài hoàng thành, nghĩ biện pháp bí mật liên lạc với Hoa Đại Chuy.
- Sao lại lén lút? Có chuyện gì vậy?
Hoa Đại Chuy khoác áo choàng, ở bên dòng sông bên ngoài hoàng thành nhìn thấy Tần Mệnh cũng ngụy trang.
- Dẫn ta đi Lăng Tiêu Tông, nghĩ biện pháp dẫn Ôn Thiên Thành ra.
Tần Mệnh đi thẳng vào vấn đề nói.
- Ôn Thiên Thành? Ngươi thật sự muốn cùng hắn dập đầu đến cùng a.
Hoa Đại Chuy dở khóc dở cười, Huyễn Linh Pháp Thiên đều kết thúc rồi, ngươi là đột nhiên nhớ tới sao? Lại là cố ý chọn người không chuẩn bị như vậy. Đây là muốn giết chết hắn.
- Ta tìm hắn có việc.
Tần Mệnh là dưới sự nhắc nhở của Nguyệt Tình mới nhớ tới, hoàng triều cảnh nội người có được nhiều khí hải chỉ có Ôn Thiên Thành, hơn nữa có thể làm cho Tam Khí Hải cân bằng sinh trưởng, hỗ trợ lẫn nhau, có thể nói là làm được hoàn mỹ. Nếu như mang hắn về, lại đưa ra chút ý kiến, có lẽ có thể làm cho Yêu Nhi dễ dàng khống chế thụ linh hơn.
- Hắn không có ở đây.
- Ta thật sự không phải tới giết hắn.
- Hắn thật sự không có ở đây.
- Đi đâu rồi? Huyễn Linh Pháp Thiên?
- Một nơi rất xa xôi, phải mất hai tháng sau mới có thể trở lại.
- Nơi nào? Ngươi ngược lại nói a, ta tìm Ôn Thiên Thành thật sự rất sốt ruột.
Hoa Đại Chuy không chống lại Tần Mệnh, hạ thấp thanh âm nói:
- Không ở hoàng triều cảnh nội, một sơn mạch rất xa.
- Đi làm gì?
- Tham gia một hội võ có quy cách cao.
Tần Mệnh cùng Nguyệt Tình trao đổi ánh mắt:
- Vạn Kiếp sơn?
- Làm sao các ngươi biết?
Lần này đổi thành Hoa Đại Chuy kinh ngạc.
- Ôn Thiên Thành đi Thiên Vương Điện Vạn Kiếp Sơn?
Tần Mệnh ngẫm lại cũng đúng, lấy cảnh giới Ôn Thiên Thành, đột phá đến thất trọng thiên không phải là vấn đề, bát trọng thiên cũng có khả năng. Tuy rằng Ôn Thiên Thành bị treo ở trong kén cây tuyệt vọng vài ngày, nhưng may mắn sống sót, nói không chừng còn kích thích hắn phấn khởi.
- Làm sao ngươi biết chuyện Vạn Kiếp Sơn?
Hoa Đại Chuy hỏi lại.
- Đừng quản nữa, ta đi Vạn Kiếp sơn tìm hắn. Nhân tiện, đừng bao giờ nói với ai là chúng ta đã ở đây.
- Chờ một chút, lần này hoàng thất tập kết đội ngũ mười lăm người, đã đi Vạn Kiếp sơn, tính toán thời gian không sai biệt lắm nên đến. Ở đó, bọn họ là một đoàn thể, cùng gửi ra bên ngoài, Ôn Thiên Thành lại là một trong những người có cơ hội phong Vương liệt hầu nhất, ngươi muốn mang Ôn Thiên Thành từ trong tay bọn họ đi, tuyệt đối không thể.
Hoa Đại Chuy còn có một câu chưa nói ra, ngươi đã có mười tám vương tượng, danh tiếng đủ thịnh, lại có ngũ tông liên minh thủ hộ, người chói mắt nhất Bắc Vực. Ngươi còn muốn đi Vạn Kiếp sơn? Đây là cố ý kích thích hoàng thất a. Chọc nóng mắt, Đường Thiên Khuyết thật có thể sẽ làm gì ngươi ở nơi đó.
- Ta lại nghĩ biện pháp.
Tần Mệnh tiễn Hoa Đại Chuy, không vội vàng đi Vạn Kiếp Sơn, cố ý ở phụ cận du ngoạn một lát, nghĩ biện pháp liên lạc với Bạch Tiểu Thuần.
- Chắc không có chuyện tốt, nói đi, lại muốn làm cái gì?
Bạch Tiểu Thuần tìm được Tần Mệnh trong rừng cây xa xôi.
- Ngươi thất trọng thiên? Xin chúc mừng.
Tần Mệnh cười ha ha.
- Trực tiếp nói chuyện.
Bạch Tiểu Thuần nhìn Nguyệt Tình nhiều hơn vài lần, tuy rằng mang theo mạng che mặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp động lòng người của nàng. Hắn dĩ nhiên là nhìn không thấu cảnh giới của vị thiếu nữ này, chẳng lẽ là bát trọng thiên?
Đây là ai? Không nghe nói bên cạnh Tần Mệnh có một vị nữ tử như vậy.
Mấy ngày không gặp, lại guou đáp một?
Tần Mệnh nhìn bốn phía không người, ho nhẹ:
- Ta nhớ ngươi nói qua, muốn luyện Ôn Thiên Thành?
Bạch Tiểu Thuần hơi híp mắt, duy trì nụ cười tao nhã của hắn, lẳng lặng nhìn Tần Mệnh.
- Ta giúp ngươi a.
Tần Mệnh cũng lộ ra nụ cười.
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?