Một vị thiếu nữ cười khanh khách, đầu ngón tay nối liền hơn mười sợi tơ trong suốt, toàn bộ buộc vào người Lý Dần cách đó hơn mười thước. Nàng tóc đen mắt đen, xinh đẹp xuất trần, y phục trắng tinh tung bay, da thịt lại tuyết trắng tinh tế, như nước chảy sen trắng, con ngươi xán lạn như sao, chỉ là bên trong lóe ra không phải là vui tươi, mà là lạnh lẽo.
Cách đó không xa còn có một nữ tử, toàn thân kim quang lấp lánh, mặc chiến giáp hoàng kim, dáng người cao gầy, trước ngực mập đầy, mặc dù có giáp mạn trên người, nhưng vẫn khó nén được phong thái ngạo nhân của nó. Cùng bạch y thiếu nữ đứng chung một chỗ, đều mỹ lệ, lại có một loại phong thái khác nhau, đều làm cho người ta khó có thể dời hai mắt. Khí thế của nàng cường thịnh, lại vô cùng lạnh lùng, vô cùng cao ngạo, giống như là không nhìn bất kỳ cường giả nào trong mắt.
- Vị trí thứ tư nhân kiệt bảng Kim Bằng hoàng triều, cũng chỉ là như thế!
- Hèn hạ!
Lý Dần gào thét, ánh mắt đều đỏ lên.
Lại là đánh lén, lại liên thủ vây công, còn có mặt mũi ở chỗ này kiêu ngạo, vô sỉ đến cực điểm.
- Ký cho ta cái tên chứ? Một chuyện đơn giản như vậy, nhất định phải nháo thành như thế, chúng ta cũng không muốn.
Thiếu nữ áo trắng cười duyên híp bày ra tấm da thú, đỉnh dùng bút vàng viết —— 'Kim Bằng hoàng triều, bại tướng dưới tay kí tên sách'.
Mặt trên đã viết ba chữ máu, rõ ràng là hai vị nhân kiệt Kim Bằng hoàng triều cùng với đệ nhất yêu nghiệt Phong Phi Tuyết.
Các nàng vì đánh bại nhuệ khí của Kim Bằng hoàng triều, đặc biệt làm ra một huyết thư như vậy, tìm khắp Vạn Kiếp sơn, săn bắn nhân kiệt và yêu nghiệt của Kim Bằng hoàng triều, tám ngày qua đã ký ba người, đêm khuya hôm nay lại phát hiện ra một vị, cư nhiên còn là Lý Dần đứng thứ tư trong Nhân Kiệt bảng, là hậu duệ của Côn Luân Vương của Thiên Vương Điện.
Đêm nay bọn họ nhất định muốn Lý Dần kí tên lên rồi.
- Cút qua một bên đi! Lý Dần ta tuyệt đối không để cho các ngươi nhục nhã!
Lý Dần miệng đầy máu, gào thét như dã thú.
Sỉ nhục, sỉ nhục a, hắn muốn đến Thiên Vương Điện phong Vương, vẫn cố gắng biểu hiện mình, không nghĩ tới đêm nay lại rơi vào tay hai nữ tử.
Ký tên? Cái rắm, trừ khi lấy mạng ta.
- Nhất định phải như vậy sao?
Thiếu nữ áo trắng bĩu môi, vui tươi đáng yêu, đôi môi hồng nhuận như anh đào, mê người muốn hôn một cái.
- Không ký tên cũng được, vậy... Ừm... băm tay đi, hì hì...
- Yêu nữ, đến đây, giết ta đi! Mang đầu ta đến Thiên Vương Điện!
Lý Dần hơi giãy dụa, sợi tơ quấn đầy toàn thân càng căng thẳng, cắt nát linh lực thuẫn, cắt da thịt, đã siết chặt xương cốt, thống khổ không chịu nổi. Hắn tự nhận là người có thể nhịn, hiện tại lại đau đến cả người run rẩy, trong hơi thở không ngừng truyền ra rên rỉ thống khổ.
- Khẩu khí này rất nam tử, không sai a. Nói với ngươi một tin tức, ba người còn lại kiên trì trong vòng chưa đầy một nén nhang đã thỏa hiệp, ngươi thế nhưng lại có thể kiên trì đến bây giờ. Như vậy đi, giúp chúng ta dẫn ra ba người Kim Bằng hoàng triều các ngươi, ta thả ngươi rời đi, thế nào? Hãy yên tâm, chúng ta không nói, ngươi cũng không nói, không ai biết.
Thiếu nữ vui tươi ngoắc ngón tay, mỗi một đầu ngón tay xẹt qua, đều khiến cho sợi tơ siết chặt trên người Lý Dần, cùng xương cốt phát ra tiếng ma sát rất nhỏ, vang lên khanh khách, nghe được trong lỗ tai mà sởn gai ốc.
- A a...
Lý Dần đau đớn gầm nhẹ, mặt đổ đầy mồ hôi lạnh, hàm răng đều run rẩy không khống chế được.
- Đừng chơi nữa, đứt một ngón tay của hắn ta.
Thiếu nữ mặc kim giáp tư thế oai hùng hiên ngang khinh thường nhếch đôi môi đỏ mọng, chút thống khổ này cũng chịu không nổi, còn có tư cách tham gia cuộc chiến phong Vương?
- Ta đếm đến mười, mộ lần một ngón tay, khi nào ngươi đồng ý ký tên, thì khi đó ta dừng lại, hoặc ngươi đưa chúng ta đi tìm những người khác cũng tốt.
Bạch y thiếu nữ bước đôi chân dài, lắc lư sinh tư đến gần Lý Dần.
- Trực tiếp giết ta đi, nếu ta cầu xin tha thứ thì không phải Lý Dần.
Ánh mắt phiếm hồng của Lý Dần trừng lên nhìn thiếu nữ áo trắng, tuy rằng thoạt nhìn mỹ lệ động lòng người, giống như một tiên tử xuất trần tuyệt lệ, nhưng trong mắt hắn so với ác ma còn đáng sợ hơn.
Vẻ đẹp dưới lớp da, độc ác trong linh hồn, xấu xí không thể chịu đựng được.
- Ta liền thích bộ dáng nam tử gào khóc trước mặt ta. Thiếu nữ kỳ quái lắc lắc ngón tay điểm lên đôi môi đỏ mọng, ánh mắt càng lạnh. Trước kia có chút sở thích đặc thù này, thích tra tấn nam tử làm niềm vui, đến Vạn Kiếp sơn hình như càng phấn khởi, nhìn thấy bộ dáng các nam tử quỳ gối trước mặt nàng run rẩy, cả người nàng thoải mái nói không nên lời, so với uống bảo dược còn sảng khoái hơn, chẳng lẽ là bởi vì thân phận của bọn họ? Hì hì, ngược đãi một nam tử bình thường không có gì, ngược đãi nhân kiệt hoàng triều, cảm giác chính là không giống.
- Tiện nhân xấu xí, ngươi sẽ không chết dễ dàng.
Lý Dần chịu đủ rồi, hắn đột nhiên đứng dậy, giống như phát điên nhào về phía thiếu nữ:
- Giết ta đi!
- Không dễ dàng như vậy, bổn cô nương còn chưa chơi đủ.
Thiếu nữ đột nhiên vung tay, toàn bộ sợi tơ rút về đầu ngón tay, rời khỏi khỏi người Lý Dần, nhưng không phải tản ra rút lui, mà là cắt xương cốt cùng da thịt rút ra, giống như lưỡi dao cắt qua, vả lại một khắc trước khi rời khỏi, hai ngón tay Lý Dần đồng loạt đứt đến tận gốc, theo sợi tơ ném lên trời cao.