Lý Dần phát ra tiếng kêu rên như ác quỷ, bước chân lảo đảo, ngã xuống đất, mất máu quá nhiều đã suy yếu đến cực hạn. Hắn cuộn mình trên mặt đất, thống khổ gầm nhẹ, tay phải đứt ngón tay máu tươi như thác đổ, nhuộm đỏ bùn đất.
- Muốn hai ngón tay của ngươi, ta muốn đếm đến ba rồi.
Thiếu nữ áo trắng giẫm lên hai ngón tay trên mặt đất, vung sợi tơ lên, lại muốn quấn về phía Lý Dần, nhưng đúng lúc này, hai nàng đột nhiên cảnh giác, một bóng đen từ phía trước bay vút tới, rơi xuống trên quái thạch trăm thước.
Hai nàng hơi kinh ngạc, tới đủ nhẹ nhàng, ngay cả một chút thanh âm cũng không có, đến nơi này các nàng mới chú ý tới hắn. Không hổ là Vạn Kiếp sơn, tùy tiện đi ra một người đều có chút bản lĩnh trông nhà, không thể khinh thường.
- Tiểu ca ca, ngươi là đi ngang qua, hay là muốn xen vào việc của người khác?
Thiếu nữ áo trắng vặn vẹo cổ tay trắng nõn, mặt mang ý cười, thanh âm giòn tan, khiến người ta thương tiếc.
Tần Mệnh lãnh mi nhìn hai nữ tử phía trước, một người thanh lệ xuất trần, bạch y phiêu phiêu, tựa như tiên nữ dưới ánh trăng, xinh đẹp không gì sánh được, một người mặc hoàng kim giáp xán lạn, dáng người thon dài, anh khí bừng bừng, một loại mỹ cảm cường thế lãnh ngạo. Mặc cho ai nhìn thấy hai vị nữ tử xinh đẹp như vậy dưới ánh trăng đều sẽ kinh diễm, khen ngợi mỹ lệ, nhưng lại nhìn vết máu loang lổ trên núi non xung quanh các nàng, còn có huyết nhân run rẩy trước mặt, tất cả mỹ cảm đều giống như nhiễm tầng huyết sắc, trở nên âm trầm mà dữ tợn.
- Là Lý Dần sao?
Tần Mệnh hỏi trước một tiếng, vừa rồi khoảng cách rất xa, chỉ mơ hồ nhìn giống.
Thiếu nữ áo trắng kinh hỉ một tiếng, nhìn Tần Mệnh giống như là như một bảo bối, quen biết Lý Dần? Chẳng lẽ lại có một người của Kim Bằng hoàng triều, là nhân kiệt nào đó sao?
Tần Mệnh kỳ quái, nữ tử này hưng phấn cái gì?
Đó là ai? Âm thanh thật xa lạ.
Lý Dần run rẩy chống người lên, nâng mi mắt nhiễm máu lên, nhìn về phía đống đá cách đó trăm thước, nương theo ánh trăng miễn cưỡng nhìn rõ người tới. Thoạt nhìn, rất xa lạ, nhưng nhìn lại, hắn hơi há miệng, Tần Mệnh? Làm sao có thể là hắn? Hắn đến Vạn Kiếp Sơn từ khi nào?!
Thật đúng là Lý Dần!
Tần Mệnh nhận ra, bọn họ đã gặp qua mấy lần, chỉ là chưa từng chào hỏi mà thôi.
Họ thực sự biết nhau! Không sai được, lại là người của Kim Bằng hoàng triều!
Thiếu nữ áo trắng lưu ý ánh mắt Tần Mệnh cùng Lý Dần, biểu tình càng hưng phấn, giơ tay hất da thú cuộn ra:
- Tiểu ca ca, quý danh a, ký cái tên chứ?
Ký tên gì? Nữ tử này sao lại vui buồn thất thường. Tần Mệnh không trực tiếp rời đi, mà là đi về phía các nàng.
Thiếu nữ mặc kim giáp tập trung vào Tần Mệnh, chiến ý tăng vọt, bất kỳ người nào trong Vạn Kiếp sơn đều đáng để nàng xem là đối thủ, cũng đáng để nàng toàn lực ứng phó, chỉ cần xem thiếu niên này có thể kiên trì mấy chiêu dưới tay nàng.
- Ngươi muốn nhúng tay vào?
Lý Dần suy yếu nói, hắn cùng Tần Mệnh không có giao tình, thậm chí ngay cả lời cũng không nói qua. Nhưng hắn biết rõ thực lực của Tần Mệnh, bảy tháng sau biến mất, thực lực khẳng định càng mạnh, nếu như Tần Mệnh nhúng tay vào, hôm nay hắn sẽ được cứu, nếu như không nhúng tay vào, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Không có ai thật sự muốn chết, Lý Dần hắn càng không muốn. Nhưng hắn không có lý do mời Tần Mệnh hỗ trợ, dù sao hai nữ tử trước mặt cũng không đơn giản, một khi Tần Mệnh nhúng tay vào, không tránh khỏi là một trận ác chiến, nói không chừng còn có thể bị trọng thương. Tính cách cao ngạo của Lý Dần càng không cho phép hắn thấp giọng khẩn cầu Tần Mệnh.
- Ta mang ngươi rời đi.
Tần Mệnh rất trực tiếp trả lời.
- Đa tạ.
Lý Dần thở phào nhẹ nhõm, giãy dụa dựa vào tảng đá ngồi xuống bên cạnh, suy yếu nâng ngón tay đứt trên mặt đất lên.
- Hắn rất lợi hại? Là Ôn Thiên Thành, hay là Đường Thiên Khuyết?
Thiếu nữ áo trắng rất kỳ quái, xem ra Lý Dần rất tin tưởng thiếu niên này.
Lý Dần hừ lạnh một tiếng, ác nữ, ngươi cố gắng mà chịu đựng.
Tần Mệnh đi vào, rốt cục cũng thấy rõ chữ trên tấm da thú của thiếu nữ áo trắng.
'Kim Bằng hoàng triều, bại tướng dưới tay ký tên sách'?
Phía trên lại còn có ba cái tên màu đỏ.
Tần Mệnh hiểu rõ tình huống, hai thiếu nữ này đang truy bắt người của Kim Bằng hoàng triều, ép buộc bọn họ nhận thua ký tên.
Xem ra Kim Bằng hoàng triều bởi vì sự kiện Huyễn Linh Pháp Thiên khiến cho không ít ánh mắt hâm mộ ghen tị, đều chuẩn bị nhục nhã bọn họ trong trận chiến phong Vương. Nhưng có thể đánh Lý Dần thành như vậy, hai nữ tử này hẳn là không đơn giản.
- Tiểu ca ca, ta đang hỏi ngươi a, ký tên sao?
Thiếu nữ bạch y lắc lư tấm da thú trong tay, chợt lóe đôi mắt to xinh đẹp, tinh khiết đáng yêu, dưới ánh trăng càng có vẻ linh hoạt thánh khiết.
- Không nên bị vẻ ngoài của nàng mê hoặc, đây là ác nữ.
Lý Dần nhắc nhở Tần Mệnh.
- Đừng nói những lời như vậy, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của ta. Ca ca, ký tên?
Nụ cười tươi của thiếu nữ bạch y rất mê người.
- Không ký?
Tần Mệnh thừa nhận nàng rất đẹp, nhưng không đến mức bị mê hoặc, nữ tử này ngoại hình rất thuần khiết, ánh mắt lại rất lạnh, là lạnh lẽo, giống như độc xà nhìn chằm chằm Tần Mệnh.
- Vậy thì đánh đến khi ngươi ký.
Tiếng ầm ầm vang lên, kinh phá sự yên tĩnh của màn đêm, phía sau thiếu nữ bạch y đột nhiên xuất hiện một mảnh hồ nước, phảng phất như đột nhiên xuất hiện, sóng xanh bập bềnh, trong suốt xanh thẳm, nhưng trong nháy mắt liền nổi lên sóng to gió lớn ngập trời, tựa như sấm sét đang gầm thét, phóng lên trời, ngang dọc trên cao, mãnh liệt chạy lên, ầm ầm không ngớt, nhấc lên sóng khí mãnh liệt, bao trùm không trung, phía dưới rất nhiều cự thạch đều bị xốc lên lung tung lăn lộn, cát bay đá chạy, mênh mông một phiến.