Một con sóng lớn đột nhiên thoát khỏi hồ, lao mạnh về phía Tần Mệnh.
Quá đột ngột, hơn nữa thanh thế cũng rất to lớn, hình như căn bản không cần thời gian thi triển võ pháp, trực tiếp dẫn ra.
Xinh đẹp!
Tần Mệnh đều không thể không khen ngợi, đây là trình độ hắn tha thiết ước mơ, đem thời gian thi triển võ pháp áp súc đến cực hạn, phất tay là có thể đánh ra.
Nữ tử này quả thật không đơn giản, Tần Mệnh đang muốn chặn lại, trong hồ nước giữa không trung lại nhảy lên một con cá voi màu xanh, lao đến trước mặt, lớn đến mức làm cho người ta run rẩy, chật ních tầm nhìn, nó không phải Linh Yêu thật, mà là năng lượng ngưng tụ thể, càng đáng sợ hơn là, nó phát ra tiếng cá voi hùng hồn, sôi trào hồ nước, vang vọng khắp núi non.
Kim mang chợt hiện ra dưới đáy mắt Tần Mệnh, toàn thân chấn động một cỗ sóng khí, đột ngột phóng lên khỏi mặt đất, luân không bạo kích.
Kim Cương Hỗn Nguyên Đạo, bá đạo!
Một cổ cương khí cuồng liệt từ tay phải bạo phát ra, giống như là vòng xoáy, mãnh liệt thả hắn bay nhanh, hóa thành một cơn lốc ngang, gào thét trên bầu trời, đối kích với Cự Kình màu xanh trước mặt.
Chất phác tự nhiên, nhưng toát ra sức mạnh không gì sánh kịp.
Tiếng ầm ầm vang lên, tựa như đá phá thiên kinh, lại giống như sóng lớn đập vào bờ, cự kình bị mãnh đánh xuyên thủng, ở trên cao vỡ vụn, mà cương khí vẫn không dứt, sau khi vỡ vụn Cự Kình lại xông vào hồ nước, triệt để kích nổ vùng nước kia.
Một hồi gió mạnh, một mảnh mưa lớn, trong nháy mắt đổ về phía núi rừng, bao phủ phạm vi hàng ngàn mét. Mấy tòa núi thấp đều bị năng lượng ẩn chứa trong cuồng phong bạo vũ làm cho vỡ vụn, cuốn theo về phía xa, bị mưa to ăn mòn, bị cuồng phong cuốn nát.
Tần Mệnh thân mặc tám đạo linh lực thuẫn, kim sắc nhàn nhạt, lăn tăn gợn sóng, chống cự mưa to gió lớn đầy trời, khí thế sắc bén, tựa như lợi kiếm ra khỏi vỏ, lộ ra mũi nhọn.
Thiếu nữ bạch y dần dần thu liễm nụ cười, đây chính là tuyệt chiêu của nàng, từng đụng sập cự nhạc cao năm ngàn mét, thế nhưng lại bị thiếu niên này một quyền liền đánh vỡ vụn?
Thiếu nữ mặc kim giáp lập tức muốn ra tay, đây là kình địch, không thể khinh thường. Thế nhưng, thiếu nữ áo trắng vẫy tay ngăn cản nàng, ánh mắt càng lạnh, nụ cười càng sâu, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm khóe môi:
- Tỷ tỷ, ta đến!
- Cẩn thận.
Thiếu nữ kim giáp nhắc nhở.
- Đánh cược, một chiêu ta liền chế trụ hắn!
Lỗ Cửu Dạ từ trong bóng tối đi ra, đứng lên đỉnh núi cách đó ngàn thước, hứng thú nhìn chiến trường giữa núi rừng.
- Trần Dao! Tô Kỳ Tuyết! Hắn cũng dám khiêu chiến hai yêu nữ này, ha ha, ta liền nói ngươi không nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Sâu trong Thiên Võ điện, một vị lão nhân nhắc nhở mọi người:
- Chú ý bia đá số năm mươi sáu, truyền nhân cao cấp nhất huy hoàng triều, Trần Dao, Tô Kỳ Tuyết, Lỗ Cửu Dạ, chống lại Tần Mệnh, Lý Dần của Kim Bằng hoàng triều!
- Tiểu ca ca, ngươi còn chưa nói tên ngươi, có phải một trong thập đại nhân kiệt của Kim Bằng hoàng triều?
Thiếu nữ bạch y nâng ngón tay ngọc thon dài trắng nõn lên, hướng về phía Tần Mệnh, Yên Nhiên cười duyên:
- Ta là Trần Dao.
- Ngươi thả người ra, ta liền nói cho ngươi.
- Tên mà thôi, cũng không phải nhận không ra người. Quên đi, ta vẫn nên trói ngươi lại trước, sau đó từ từ chơi. Hì hì, đêm nay thật may mắn, bắt được hai nhân kiệt Kim Bằng hoàng triều.
Hai tay Trần Dao chấn động lên trời, từng sợi tơ bắn ra bầu trời.
- Xuy xuy!
Tiếng gầm gừ sắc bén vang vọng trời cao, một sợi lại một sợi tơ trong suốt đan xen, hóa thành một màn trời, bao phủ trên bầu trời vùng núi, tạo thành một tấm lưới lớn, trong suốt lại rực rỡ.
Nàng xinh đẹp đáng yêu, thánh khiết xuất trần, nhưng ra tay vô tình, tất cả đều là độc chiêu.
- Đây cũng không phải là sợi tơ bình thường nha, đây là tơ Tây Thủy, từ từ mà hưởng thụ uy lực của nó.
Nụ cười của Trần Dao tại lúc này đây liền trở nên tà ác, hai tay lại biến thành màu xanh lam, màu xanh thuần khiết như ngọc, gần như trong suốt, đầu ngón tay quanh quẩn hơi nước màu xanh. Kèm theo tiếng thét chói tai, đáy mắt nàng bắn ra hung quang, toàn thân dâng lên một màn sương mù màu xanh, hơn nữa nhanh chóng trải rộng đến những sợi tơ đầy trời, tỏa ra ánh sáng mênh mông.
- Thiên La Địa Võng! Trấn cho ta!
- Đừng bị cuốn lấy, tránh chúng đi!
Lý Dần chịu đựng đau đớn lên tiếng gào thét. Tần Mệnh có lẽ không biết 'Tây Thủy tơ' có ý nghĩa gì, nhưng hắn hiểu rõ, cũng đã tự mình trải qua.
Một loài quái ngư sống ở vực sâu Tây Thủy, phun ra sợi tơ nhỏ vô cùng cứng cỏi, ngay cả huyền thiết cũng có thể dễ dàng cắt đứt, hơn nữa chỉ ở quanh Tây Thủy Thâm Uyên mới có nhược thủy, một khi bị nó quấn quanh, không chỉ sẽ bị cắt da thịt, còn có thể đem nhược thủy thẩm thấu vào hài cốt cơ bắp, thôn phệ máu và linh lực, quấn càng lâu, nuốt càng nhiều, sợi tơ càng cứng cỏi.
Loài quái ngư này cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa sống ở đáy vực sâu mấy ngàn mét, rất ít xuất hiện, càng không khuất phục nhân loại. Nhưng Trần Dao lại thuần phục được nó, xác thực là đạt thành quan hệ khế ước ký sinh, nàng cung cấp chất dinh dưỡng cho nó, nó chiến đấu cho nàng.
Loại quái ngư này chỉ có kích thước bằng ngón tay cái, bơi lội trong máu của Trần Dao, là hung vật từ đầu đến cuối, không gian trưởng thành không có cực hạn, vô cùng khủng bố.